Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em ghen?”





“Không có.” Lâm Tử Lạp phủ định rất nhanh.





“Tại sao em tức giận.”





“Em không tức giận.”





“Em có.”





Lâm Tử Lạp nhìn anh, cả bộ vest đen làm nổi bật thân hình cao ráo từ trên xuống dưới nhưng khuôn mặt lúc này lại khiến người ta không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.





Anh thực sự không để tâm, thực sự cô như vậy là tại sao?





“Đúng vậy, em tức giận.” Lâm Tử Lạp gật đầu: “Anh biết không, em rất trân trọng quan hệ với anh không chỉ vì hai đứa bé mà bởi vì trong đó…”





Cô tăng thêm sức mạnh chọc vào trái tim anh: “Bởi vì nơi đây có vị trí của anh, em rất muốn tin tưởng anh và quan hệ giữa chúng ta. Anh biết không? Thái độ của anh khiến em rất bất an, rất khó chịu, rất sợ hãi , em sợ rằng mối quan hệ này chỉ là ảo ảnh mà em đã tưởng tượng. Em đã chứng kiến cuộc hôn nhân thất bại của mẹ. Em hờ hững với tình cảm của mình nhưng đối với anh, em muốn cho đi và gìn giữ. Bây giờ em thấy rằng tất cả những điều này có thể chỉ có mình em tình nguyện. Tông Triển Bạch, đừng giả vờ tốt với em nữa, kết thúc đi, đây không phải là điều em muốn!”





Cô dùng toàn sức lực buông tay anh ra, cô chỉ muốn nhanh chóng bỏ đi vì tiếp tục đối mặt với anh, cô sợ mình sẽ càng mất bình tĩnh.





Cô không muốn biến bản thân thành một người vợ oán thán, nhưng lúc này cô đã trở nên như vậy.





Tông Triển Bạch bước tới phía trước ôm lấy eo cô, Lâm Tử Lạp vùng vẫy đánh anh: “Buông em ra, buông em ra…”





Tông Triển Bạch bắt lấy đôi tay không yên phận, ấn vào lòng ngực: “Đừng ồn.”





Anh lớn như vậy chưa từng giải thích với ai.





Anh không giỏi cũng không thích giải thích.





Cảm thấy đúng thì là đúng, không đúng là không đúng, có là có, không có là không có.





“Anh giải thích thì có thể chứng minh anh không làm ra chuyện có lỗi với em sao?”





Ánh mắt anh đen trầm lắng như mặt hồ không đáy.





Lâm Tử Lạp ngẩn ngơ, sau đó trừng mắt nhìn anh, anh có ý gì?





Đôi môi cô bất giác run rẩy.





“Nói đi phải nói lại, không giải thích nhất định là phản bội em sao?”





Tông Triển Bạch kéo đầu cô vào lòng bàn tay: “Nghe em nói những lời này, anh rất vui.”





Trong mắt Lâm Tử Lạp không biết từ khi nào đã bị che phủ bởi lớp sương mờ, cô ấm ức mở to đôi mắt tròn.





“Anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với em. Anh chỉ thích một người phụ nữ. Cô ấy không có xuất thân nổi bật, học vấn không cao. Cô ấy không phải người phụ nữ tốt nhất mà anh từng thấy, nhưng cô ấy như vậy lại chạm vào trái tim của anh. Đôi khi anh không thể giải thích được, làm thế nào anh có thể thích một người phụ nữ như vậy?”





Lâm Tử Lạp: “…”





“Trong mắt anh, em tồi tệ như vậy sao?”





“Ai nói em tồi tệ?”





Đáy mắt Lâm Tử Lạp có ánh sáng lướt qua: “Vậy thì anh cảm thấy em tốt ở điểm nào?”





Ánh mắt của Tông Triển Bạch từ mặt cô chuyển động xuống dưới cổ cô, ngực cô, rồi dừng ở bụng dưới…





Khuôn mặt Lâm Tử Lạp nóng lên, cô vung tay: “Mau buông em ra, em phải về nhà.”





Tông Triển Bạch nắm chặt tay cô, trượt xuống lòng bàn tay xoa lưng cô, cuối cùng đáp xuống eo cô, cánh tay ra sức vừa thu về, cơ thể của Lâm Tử Lạp ngay lập tức đã dán chặt vào anh không chút khẽ hở.





Má anh áp vào má cô, môi cắn hờ vào vành tai cô: “Anh đã nói là em rất giận, tại sao em lại đỏ mặt?”





“Em không đỏ mặt.” Lâm Tử Lạp cứng miệng, ánh mắt khi nãy của anh…





“Vậy mắt anh mù?”





“Ừm, anh mù.”





Tông Triển Bạch: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK