Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu nhớ cha mẹ em có thể về thăm, bọn họ cũng có thể đến Bạch Thành thăm em mà.” Không hiểu sao cô ấy có chút bất an, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Mẹ em cũng nghĩ như vậy đó, bà ấy cũng muốn chúng ta quay về Bạch Thành.”





Bạch Dận Ninh ngẩng đầu nhìn bà Diêu.





“Tôi nghĩ như vậy là bởi vì đây là nơi đầy rẫy thị phi, cậu tốt nhất là hãy dẫn Thanh Thanh về Bạch Thành đi, nếu nhớ hai người, mẹ và ba sẽ đến đó thăm.” Bà Diêu tỏ rõ thái độ.





Dù sao ở đây cách Bạch Thành cũng không xa, giao thông cũng vô cùng thuận tiện.





“Bây giờ chưa vội đâu, tôi còn muốn ở chung với ba mẹ thêm một khoảng thời gian nữa.” Bạch Dận Ninh cười, hoàn toàn làm cho người khác không nhìn thấy suy nghĩ thật của anh ta.





Bà Diêu sợ anh ta vẫn còn để bụng chuyện lần này nói: “Dù sao cũng là chúng ta cũng làm mất người của cậu ta trước, cậu ta tức giận cũng là chuyện có thể hiểu được. Bây giờ đã không còn chuyện gì nữa, thì hãy coi như chưa từng phát sinh chuyện gì đi.”





Ở trước mặt con gái, bà Diêu cũng không muốn hỏi đến mối quan hệ của Bạch Dận Ninh với Tông Triển Bạch.





Nếu nói không có quan hệ gì hết thì tại sao Bạch Dận Ninh lại đem người giao cho Tông Triển Bạch.





Nếu nói có quan hệ thì có vẻ như thái độ của Tông Triển Bạch đối với Bạch Dận Ninh cũng không tốt lắm.





Bà không thể xác định quan hệ của hai người bọn họ là gì.





“Tôi biết, mẹ, tôi lưu lại đây không phải vì Cố Bắc. Tôi chỉ muốn cùng Diêu Thanh Thanh có thời gian ở bên cạnh mẹ và ba nhiều hơn, hai người cho gả cô con gái yêu quý của mình cho tôi, nên tôi hy vọng có thể cùng cô ấy báo hiếu với hai người.”





Anh ta nói vậy là vì anh ta muốn ở lại thành phố B, Cao Nguyên bởi vì anh ta mà bị người ta đánh, nếu như anh làm như không có chuyện gì hết thì làm sao anh ta có thể ăn nói với Cao Nguyên được?





Bạch Dận Ninh không đi được mà có thể quản lý một công ty như vậy hơn nữa lại có thể làm người ta hoàn toàn tin tưởng và nghe theo, rõ ràng là anh ta có năng lực rất mạnh.





Biết bà Diêu nghi ngờ quan hệ thật sự của anh ta với Tông Triển Bạch nên giải thích: “Tôi và Tông Triển Bạch là bạn bè với nhau, nhưng mà bởi vì tôi đã làm sai một chuyện nên anh ấy có thành kiến đối với tôi. Lần này tôi chủ động giao người cho anh ấy là vì muốn bày tỏ thành ý của tôi, hy vọng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Nhưng mà thật không ngờ Cố Bắc lại bắt tôi rồi dò hỏi tung tích của Lão Tứ, rồi làm mọi chuyện thành ra như vậy.”





Mặc kệ thật giả, anh ta chỉ cần giải thích hợp lý và làm cho bà Diêu tin tưởng là được.





Anh ta không phải cố ý lừa gạt, nhưng mà anh ta cũng đâu thể nói ra tình cảm của mình với Lâm Tử Lạp được. Hơn nữa sau này anh sẽ cố gắng quên cô đi và đối xử thật tốt với Diêu Thanh Thanh.





Bà Diêu sáng tỏ: “Thì ra là như vậy, hèn gì lúc tôi đi đòi người ở chỗ bọn họ, bọn họ lại có thái độ lạnh nhạt như vậy.”





Bạch Dận Ninh không nói thêm gì nữa, lúc này tài xế đã lái xe đến nơi. Chỗ này chính là một cao ốc sắp xây dựng xong, Cố Bắc đã nhốt Cao Nguyên ở đây.





Anh ta để bà Diêu và Diêu Thanh Thanh ở trong xe chờ, còn mình thì cùng lái xe đi tìm Cao Nguyên.





Cố Bắc đã thông báo qua đây rồi, nên mấy người canh gác ở đây đã cũng đã đi hết rồi chỉ còn chừa một mình Cao Nguyên ở bên trong.





Bọn họ ở trong một căn phòng đã xây dựng xong, tường vẫn chưa quét xi măng, có thể nhìn thấy cả bức tường gạch đỏ chói, trên mặt đất các loại phế liệu xây dựng để lộn xộn, Cao Nguyên bị vứt trên đống phế liệu đó.





Cao Nguyên bị đánh không nhẹ nhưng mà trên mặt thì không thấy vết thương, tất cả đều tập trung trên người anh ta, người trông coi đã đi rồi, anh ta bị người ta tùy tiện quăng ở đó.





Tài xế đi qua mở dây thừng cho Cao Nguyên, anh ta mở to mắt ra nhìn thấy Bạch Dận Ninh thì kêu một tiếng: “Chủ tịch Bạch.”





Bạch Dận Ninh quan tâm hỏi: “Vết thương có nặng lắm không?”





Cao Nguyên đứng dậy không nổi, phải dựa vào người của tài xế mới có thể đứng vững, vừa nhúc nhích một cái đã đau thấu xương: “Không chết được.”





Bạch Dận Ninh nói: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”





Tài xế đưa anh ta lên xe, bà Diêu nói: “Đến đường phía trước thì cho tôi và Thanh Thanh xuống đi.”





Bạch Dận Ninh nói: “Được, tôi đưa anh ta đi bệnh viện.”





Bà Diêu đúng là có ý này, biết Cao Nguyên cần phải đi bệnh viện nếu bà và Thanh Thanh đi theo thì cũng không tốt lắm.





“Con đi bệnh viện với anh Dận Ninh.” Diêu Thanh Thanh không muốn về nhà với bà Diêu, muốn ở cùng với Bạch Dận Ninh.





Bạch Dận Ninh cũng không từ chối.





Bà Diêu không muốn để con gái chạy lung tung bên ngoài: “Con về nhà với mẹ đi.”





Diêu Thanh Thanh nắm chặt tay của Bạch Dận Ninh lắc đầu: “Mẹ, mẹ về một mình đi, con muốn đi chung với anh Dận Ninh.”





Thấy thái độ kiên quyết của con gái bà ta cũng không thể ép buộc được, thở dài một hơi nói: “Được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK