Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Bắc cười to, ánh mắt xấu xa lướt qua người Tông Triển Bạch, trong lòng muốn làm cho anh khó chịu, cố ý nói: “Ý của cô Lâm đây là không xem tôi là người ngoài hả? Tôi cũng cảm thấy quan hệ của chúng ta rất tốt.”





Trong lòng Cố Bắc nghĩ, chẳng lẽ cô ấy vẫn nhớ đến chuyện gã giúp cô “giải vây” ở thành phố C lần trước?





“Tôi chỉ không thấy được anh mà thôi.” Lâm Tử Lạp không nặng không nhẹ nói một câu, trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng.





“A, cô Lâm nói chuyện thật thú vị. Một sống sờ sờ ra đây mà cô không thấy sao? Chẳng lẽ tôi không phải là người?” Cố Bắc thu lại nụ cười.





Lâm Tử Lạp vẫn cười như cũ: “Này là do chủ tịch Cố tự nói nhé, không có liên quan gì với tôi đâu, tự anh cảm thấy bản thân mình không phải người thì tôi cũng không thể phản bác rồi.”





Vẻ mặt Cố Bắc cứng đờ, sau đó nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi cười: “Người phụ này nhanh mồm nhanh miệng làm người khác không thích nổi đâu, coi chừng người đàn ông của cô thay lòng đổi dạ đó.”





“Cái này cũng không phiền chủ tịch Cố quan tâm.” Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng nâng khóe môi: “Lần trước gặp nhau ở thành phố C, không biết thân phận của chủ tịch Cố, không có cơ hội nói lời cảm ơn, quà anh tặng tôi đã nhận được rồi, tôi có thể nhìn ra được chủ tịch Cố rất có lòng.” Cô nhìn về phía của Tông Triển Bạch, lúc này anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt giao nhau, không cần nói câu nào thì hai người cũng hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.





Cô cười nói: “Chủ tịch Cố tặng chúng ta món quà lớn như vậy, anh không tặng quà đáp lễ sao?”





Tông Triển Bạch đưa tay qua dịu dàng vuốt ve vành tai của cô, cười nhẹ nhàng: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, người ta nói có qua có lại mới toại lòng nhau mà, chúng ta cứ nhận mà không trả lễ thì quá bất lịch sự.”





Tông Triển Bạch nhẹ nhàng đảo mắt một cái: “Chủ tịch Cố thấy quà đáp lễ của tôi như thế nào, có vừa ý không?”





Cố Bắc híp mắt lại: “Là anh khiêu khích tôi trước.”





“Chủ tịch Cố sao lại nói như vậy, không phải là anh bảo Văn Khuynh thuê người bắt cóc hay sao? Lẽ nào chủ tịch Cố cảm thấy người của nhà họ Tông dễ ăn hiếp nên có thể để người ta tùy ý bắt đi?” Giọng nói của Tông Triển Bạch trầm xuống, không che giấu vẻ tàn nhẫn.





“Người bị bắt đi là người nhà họ Tông sao? Ai chẳng biết Trình Dục Tú là người thứ ba thượng vị? Lúc đó, không phải chủ tịch Tông cũng không thích bà mẹ kế này sao? Tại sao bây giờ anh lại vì người không quan trọng mà đối đầu với tôi? Làm vậy đối với anh có lợi gì đâu?”


Cố Bắc dịu lại: “Đừng quên, cậu của anh đã không thể giúp anh rồi, bây giờ ông ta đã bị té ngựa rồi, không! Nói chính xác hơn thì hai người bây giờ đã là đối thủ của nhau. Cho dù Thẩm Bồi Xuyên đã lên chức phó cục thì như thế nào? Không cần tôi động tay, chỉ cần nói với ông già một tiếng, một ngón tay cũng có thể làm anh ta rớt đài ngay lập tức, anh lấy gì để đấu với tôi?





Chuyện của anh Tư, anh có thể trở mặt với tôi không? Lần trước tôi có thể lành lặn trở ra thì lần này cũng vậy, tôi vừa nói, chỉ cần anh xin lỗi tôi vì lần trước làm tôi bị thương thì tôi sẽ không tính toán với anh nữa, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Đương nhiên, nếu chủ tịch Tông muốn kết bạn với tôi, tôi cũng sẽ bằng lòng bắt tay làm quen.”





Xin lỗi gã ta?





Lâm Tử Lạp vừa định mở miệng đã bị Tông Triển Bạch kéo tay lại, lắc đầu với câu, ý bảo cô không nên kích động.





Tông Triển Bạch ngước mắt lên, khóe môi nâng lên tạo thành một đường cong sắc bén, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Chỉ cần là người nhà họ Tông thì không ai được động vào hết, cho dù chỗ dựa sau lưng của chủ tịch Cố có mạnh như thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng có điểm yếu nhỉ?”





Anh hơi ngả người về phía, lười biếng dựa vào ghế sô pha phía sau, cười nhạo một tiếng: “Anh đụng vào tôi ba lần, dùng mấy thứ bẩn thỉu để làm bẩn mắt vợ tôi, bắt người của vợ tôi, thù cũ nợ mới chúng ta cùng nhau tính. Mong chủ tịch Cố cho tôi một lời giải thích hợp lý.”





Cố Bắc cắn răng: “Anh quá đáng.”





Rõ ràng là anh ta nên xin lỗi anh mới đúng.





“Quá đáng? Ở trong chùa phát hiện người đàn ông kia, chắc hẳn là người của chủ tịch Cố nhỉ? Anh đã làm gì bạn tôi chẳng lẽ anh không biết hả?” Lâm Tử Lạp tiếp lời, cô siết chặt tay hết lần này đến lần khác mới có thể bình tĩnh lại được.





“Nếu chủ tịch Cố muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết chuyện lần này thì anh hãy đứng ra xin lỗi vụ tai nạn xe xảy ra do việc bắt cóc, đồng thời chịu trách nhiệm về việc này. Giao người đã làm tổn thương bạn tôi ra đây, còn chuyện ảnh chụp, tôi có thể khoan hồng độ lượng không truy cứu việc anh và cấp dưới của anh diễn trò ở thành phố C.”





“Các người nói giỡn với tôi à?” Cố Bắc cũng tức giận chuyện anh Tư đi tìm Tần Nhã, chẳng những không nghe theo lệnh mà còn để Tần Nhã trốn thoát, gã cũng muốn giết chết cái tên không giúp được gì mà phá thì giỏi kia thôi, khi xảy ra chuyện gã tức muốn nổ phổi.





Nhưng mà gã cũng không thể giao người ra: “Tôi mà đem người ra cho các người xử lý thì sau này còn ai dám theo tôi, bán mạng cho tôi nữa? Chuyện tai nạn xe chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, tôi không phải chủ mưu, kẻ chủ mưu không phải đã đã trả giá rồi hả? Tại sao cứ túm chặt tôi không buông vậy?”





Gã mà giao người ra thì sẽ làm cho những người đi theo gã lạnh lòng, sau này ai còn dám đi theo gã nữa?





Lòng người rất quan trọng.





Cho dù anh Tư có sai thì gã ta cũng phải bảo vệ, đây không phải là bảo vệ anh Tư mà là đang bảo vệ lòng trung thành của cấp bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK