Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 758:





Tông Triển Bạch: “……”





Anh đứng dậy, dứt khoát không lau nữa, trải mấy chiếc khăn lên sàn, như thế sẽ không trơn nữa.





Lâm Tử Lạp: “……”





Người đàn ông này đúng là tùy hứng.





Tông Triển Bạch lên giường ôm lấy cô: “Ngủ đi, đừng có từ sáng đến tối chỉ cười nhạo anh.”





Lâm Tử Lạp yên tâm cuộn tròn trong lòng anh, trong lòng nghĩ mỗi người đều có những lĩnh vực không phải sở trường của bản thân, anh không biết làm việc nhà là điều rất bình thường, sở trường của anh có lẽ là làm sao để tiền rơi vào túi anh.





Đêm nay Lâm Tử Lạp ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy, Tông Triển Bạch đã dậy rồi, cửa nhà vệ sinh mở ra, anh đứng trước giương, khâu nút áo vest lại.





Lâm Tử Lạp che mắt, trong phòng có ánh nắng, vừa tỉnh dậy chưa thích ứng với ánh sáng như thế.





Sau khi dịu lại cô mới mở mắt ra một cách bình thường.





Tông Triển Bạch bước đến: “Tỉnh rồi à? Có đói không? Chắc vú Vu sắp đến rồi.”





“Bây giờ anh đi sao?” Lâm Tử Lạp nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề.





“Đợi vú Vu đến rồi anh mới đi.” Chỗ này không thể không có người.





Lâm Tử Lạp cử động cơ thể muốn đứng dậy, Tông Triển Bạch ôm lấy cô, lúc này bên ngoài cửa có tiếng động.





“Các người không thể vào.”





Có rất nhiều tiếng bước chân, hơn nữa ngày càng gần.





Rầm một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra





Người đứng canh giữ ở cửa cúi đầu: “Chúng tôi không ngăn cản được.”





Những người tới đều mặc đồng phục nghiêm chỉnh, dường như đã làm tốt công tác chuẩn bị, mấy người ở cửa chắc chắn không ngăn được. Tông Triển Bạch đắp chăn cho Lâm Tử Lạp rồi đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén hung hãn: “Mọi người lui xuống đi.”





Người gác cửa lui đi.





Người tới mang giọng điệu giải quyết chuyện công, đưa ra lệnh bắt giữ: “Chúng tôi chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, cô Lâm bị nghi ngờ có dính líu tới một vụ án giết người, cần theo chúng tôi về cục cảnh sát để điều tra.”





Tông Triển Bạch cất bước đi tới, qua lại với các loại kiểu người nhiều năm đã tôi luyện ra một khí thế như tấm lưới bao phủ khắp đất trời.





Người đàn ông cầm lệnh bắt giữ nuốt một ngụm nước miếng nhưng vẫn không hề nhúc nhích. Không ai không biết thân phận của Tông Triển Bạch, anh ta cũng vậy, nhưng anh ta chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, từ xưa hoàng tử phạm pháp thì cũng cùng tội với dân thường, huống chi bây giờ còn là xã hội người người bình đẳng.





Anh ta an ủi bản thân không có gì phải sợ, cố gắng bình tĩnh nói: “Chúng tôi cũng chỉ chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, mong tổng giám đốc Tông đừng cản trở.”





Người đó không phải đội trưởng Trần, là một gương mặt xa lạ.





Anh cụp mắt nhìn lệnh bắt giữ trong tay anh ta, đôi mắt hơi híp lại, không nhanh không chậm nói: “Chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng? Nếu tôi cản trở thì thế nào?”





Người kia cứng cổ, rõ ràng muốn lấy khí thế mình là cảnh sát ra nhưng lại nói không nên lời, không hề có lực uy hiếp chút nào, thậm chí còn hơi lùi bước: “Ngăn cản thi hành công vụ cũng là phạm tội.”





“Vậy được rồi.” Tông Triển Bạch đưa tay ra: “Còng tay đi, tôi về điều tra cùng các người.”





Rất rõ ràng đám người này không phải người của Văn Khuynh và Trần Thanh, anh muốn xem xem còn có ai.





Người kia hơi hoảng, anh ta nhận lệnh tới bắt Lâm Tử Lạp chứ thật sự không dám bắt người đàn ông này, đến chạm còn không dám chạm vào chứ nói gì tới còng tay?





Tông Triển Bạch dùng một tay cởi hai cúc áo trên cổ ra: “Nếu khó xử thì có thể gọi người ra lệnh cho anh tới, tôi có một thói quen không tốt đó là thù dai, quyền lực của tôi không lớn nhưng tôi có tiền, anh nói xem một mạng người đáng giá bao nhiêu?”





Người kia sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn, lắp bắp nói: “Dùng tiền mua, mua hung thủ giết người cũng là phạm pháp…”





Tông Triển Bạch cười lạnh, giọng nói tựa như phát ra từ lồng ngực, âm trầm lạnh lùng: “Phạm pháp cần có chứng cứ, anh có không? Đừng luôn miệng nói phạm pháp như thế, nghe nhiều cũng chán, bắt tôi hay là gọi cấp trên của anh tới?”





Người kia dường như rơi vào tình thế khó xử.





Hai tay Lâm Tử Lạp ôm bụng, không nói một lời. Tông Triển Bạch không nói cho cô biết sự việc bây giờ đã thế nào, không rõ tình hình thì cô không thể nhúng tay, càng không thể thêm phiền phức cho anh, điều duy nhất có thể làm chính là không làm gì hết, giao hết mọi chuyện cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK