“Anh về trước đi, tí tôi đi taxi sau.”
“Vậy tôi sẽ tìm một chỗ nào đó để đỗ, lúc nào chị xong việc gọi cho tôi cũng được.”
Lâm Tử Lạp gật đầu. Cô đứng ở cửa, gửi tin nhắn cho Tô Trạm, báo với anh ta, cô đã đến.
Rất nhanh Tô Trạm đã nhắn lại, chờ chút sẽ tới đón cô.
Cô đứng ở cửa chờ đợi.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở cửa, một cô gái trẻ xuống xe, theo sau là bà của Tô Trạm.
Nhờ bác tài hỗ trợ, bà cụ xuống xe rồi ngồi lên xe lăn.
“Tô Trạm rời khỏi nhà, xong sống ở đây ư?” Sắc mặt bà cụ vô cùng không ổn.
Trần Tuyết gật đầu: “Đúng là đây.””
Khoảng thời gian này, Tô Trạm không về nhà, bà cụ tìm người theo dõi anh ta, sau đó mới biết anh ta sống ở nơi nào, lần này tới tìm là vì biết Tần Nhã thụ tinh thất bại lần hai.
Lâm Tử Lạp đứng ở cổng không nhúc nhích, không biết vì sao bà cụ lại tới, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tô Trạm bước ra khỏi căn hộ, thấy Lâm Tử Lạp đang đứng ở cổng hét lên: “Chị dâu.”
Lâm Tử Lạp quay lại, bà cụ và Trần Tuyết cũng theo tiếng ngó sang.
“Tô Trạm!” Bà cụ không vui mở miệng quở.
Lúc này Tô Trạm mới chú ý tới bên đường có người, vẻ mặt đột nhiên đông lại, quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp còn tưởng họ đi theo Lâm Tử Lạp tới.
Lâm Tử Lạp nói: “Chị đến cổng thì thấy họ đến.”
Tô Trạm nói: “Nhà số 3, phòng 603 tầng 6, chị vào trước đi, em xử lý chút chuyện.”
Lâm Tử Lạp hiểu, gật đầu: “Cố gắng xử lý thỏa đáng.”
Tô Trạm gật gật đầu, đi ra ngoài nói: “Bà…”
“Sao không để bà vào nhà?” Tô Trạm còn chưa nói xong câu đã bị bà cụ cắt ngang, hơn nữa còn rất cứng rắn nói: “Nếu hôm nay không cho bà vào, bà sẽ gọi cảnh sát, nói cháu không phụng dưỡng bà”.
Tô Trạm siết chặt tay, đè nén, gầm nhẹ: “Bà muốn làm gì?!”
“Cháu bỏ rơi bà già này không thèm quan tâm. Bà đến tìm thì không chịu cho vào. Cháu muốn làm gì?”Bà cụ nhắm ngay người gác cửa, thỉnh thoảng đi ngang qua, bà ta đột nhiên bật khóc: “Tôi vất vả bao nhiêu năm nuôi anh khôn lớn, bây giờ tôi già rồi, anh chê tôi, vứt bà già không đi được này một xó, không thèm thăm hỏi”.
Bản tính của con người là thích hóng hớt chuyện nhà người khác, nên chẳng mấy chốc, người gác cổng đã ló đầu ra, một số người khác bắt đầu dừng lại.
Lâm Tử Lạp đang ở cách đó không xa quay lại nói với Tô Trạm: “Để bà nội vào đi.”
Tô Trạm không động đậy.
Lâm Tử Lạp nhìn anh ta: “Chuyện này chung quy vẫn phải giải quyết. Cậu định trốn ở chỗ này đến bao giờ? Sau này cậu đỉnh để Tần Nhã sống chui sống lủi qua ngày sao? Có thể kéo dài được bao lâu?”
Tô Trạm biết đây không phải là giải pháp lâu dài, nhưng bây giờ không có giải pháp nào hoàn hảo, trái phải đều là người anh ta không muốn làm tổn thương.
Anh ta nhìn về phía bà cụ: “Bà có thể vào, bà có gì khó chịu thì cứ cứ mắng cháu. Rời khỏi nhà cháu quyết định, bà đừng giận cá chém thớt lên bất cứ ai.”
Bà cụ nhìn chằm chằm Tô Trạm, hồi lâu sau mới nói: “… được.”
Tô Trạm quay đầu, không nhìn bà cụ nói: “Đi, vào đi thôi.”
“Cháu đến đây để gặp Tiểu Nhã à?” Bà cụ hỏi, nhìn Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Cáu nghe tình trạng của em ấy không tốt, đến thăm em ấy.”
Bà cụ nói: “Tốt lắm, tí nữa cháu cũng giúp bà khuyên nhủ, cháu nói xem nhà họ Tô chỉ có mình Tô Trạm hương khói, không thể tuyệt tự được.”
Lâm Tử Lạp không nói lời nào, lên thang máy cũng không ai nói gì, Tô Trạm đi phía trước dẫn đường, mở cửa đi vào.
Tần Nhã biết Lâm Tử Lạp sắp đi lên, từ trên giường đi ra phòng khách, ngồi trên sô pha chờ đợi. Nghe thấy tiếng cửa vang lên, cô lập tức nhìn sang, thấy Lâm Tử Lạp vừa định chào hỏi, ánh mắt liền chạm phải người đi vào ngay phía sau.
Cô ấy đứng dậy khỏi ghế sô pha, sắc mặt càng thêm tái nhợt.