“Tôi không đáng thương sao?” Tô Trạm không rời mắt.
Không cần nhìn cũng biết hai vợ chồng họ đang nhìn nhau, anh còn đang lái xe, khoe tình cảm không giấu giếm như vậy là đang cố ý kích động anh sao?
“Tần Nhã cũng không muốn tha thứ cho tôi, hai người còn khoe tình cảm, trái tim của hai người làm bằng đá sao? Không thấy tôi đáng thương sao? Có thể lương thiện với tôi chút không?” Tô Trạm oán trách.
Anh thất tình rồi, Tần Nhã không chịu tha thứ cho anh, sau này anh cũng không biết phải làm sao, anh lại than thở một tiếng, trở lại chủ đề chính: “Hai người nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đi vội vậy, chúng ta về thành phố B hay thành phố C?”
Về thành phố B, công ty có việc gấp.” Tông Triển Bạch không nói chuyện của Tần Nhã, sợ Tô Trạm biết chuyện của cô ấy rồi cảm xúc không ổn định, lại còn đang lái xe.
Như vậy quá nguy hiểm.
Tô Trạm “xuỳ” một tiếng: “Chuyện công ty gấp vậy sao? Chẳng phải đã có Quan Kình lo rồi đấy à? Lẽ nào hôm nay cậu không về thì ngày mai sẽ phải đóng cửa chắc?”
Chẳng mấy chốc, anh ấy lại đổi thành bộ dạng tôi đã hiểu, cười nói: “Là sợ chị dâu lại bỏ đi nên muốn về ngay phải không?”
Tông Triển Bạch liếc nhìn anh ấy một cái rồi lạnh lùng nói: “Dừng ở khu dịch vụ phía trước, tôi lái xe.”
“Tôi vẫn chưa mệt.” Khi tới anh ấy cũng một mình lái, không cảm thấy quá mệt.
“Cậu nói quá nhiều, tôi sợ không an toàn.”
Tông Triển Bạch cúi đầu gửi một tin nhắn cho Thẩm Bồi Xuyên, trước kia nhờ anh ấy đến thành phố C điều tra về Cố Bắc, không biết đã tra ra manh mối gì chưa.
Sau khi gửi xong thì anh quay ra nhìn về đằng sau, hai đứa nhỏ đã ngủ rất say, Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không tốt, chắc là đang lo lắng cho Tần Nhã.
Ở trước mặt Tô Trạm, anh cũng không tiện nói rõ, vì thế khéo léo khuyên nhủ: “Anh sẽ giải quyết chuyện này, em ngủ một lát đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Sao cô có thể không lo lắng được đây? Trước kia Tần Nhã chịu nhiều tổn thương như thế, mới trở về chưa được bao lâu lại gặp chuyện này, sao cô có thể bình tĩnh được, sao có thể không lo lắng?
Nhưng vì không gây thêm rắc rối cho Tông Triển Bạch, cô vẫn ậm ừ cho qua rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tông Triển Bạch thở dài một hơi, anh biết cô đang giả vờ nhưng cũng không có cách nói nào khác đủ để thuyết phục cô thả lỏng, thư giãn.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, Thẩm Bồi Xuyên vẫn chưa trả lời tin nhắn, ngả lưng dựa vào ghế, anh ấn ấn huyệt Thái Dương.
“Có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không?” Tô Trạm hỏi, vì sao anh lại cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó nên Tông Triển Bạch mới nóng lóng trở về?
Tông Triển Bạch không nhìn anh ấy mà chỉ thản nhiên nói: “Tập trung lái xe.”
Tô Trạm: “…”
“Tôi làm tài xế toàn thời gian cho cậu mà cậu lại đối xử với tôi như này à? Cậu không thể khách sáo với tôi một chút ư?” Tông Triển Bạch cũng quá không coi trọng anh rồi.
Tông Triển Bạch mở mắt, chậm rãi nhìn sang, tỏ vẻ thờ ơ: “Tô Trạm, cậu có còn muốn theo đuổi lại Tần Nhã không?”
“Đương nhiên.” Tô Trạm gần như nói không cần suy nghĩ.
Đương nhiên anh muốn theo đuổi lại Tần Nhã, nhưng anh biết Tần Nhã sẽ không đồng ý quay đầu.
Khả năng theo đuổi lại được cô là rất nhỏ.
Lâm Tử Lạp ngồi phía sau nghe họ nhắc đến Tần Nhã, thần kinh bất giác căng thẳng, sợ rằng Tông Triển Bạch sẽ nói với Tô Trạm chuyện Tần Nhã bị bắt.
Cô cũng sợ bây giờ Tô Trạm biết chuyện của Tần Nhã nhưng lại phải mấy tiếng nữa mới về được thành phố B, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.
Thay vì làm anh ấy lo lắng, tốt hơn hết nên đợi khi về rồi hẵng nói, đến khi đó cũng tiện cùng nhau thảo luận biện pháp đối phó.
“Có cách nào không?” Tô Trạm có chút kích động hỏi.
“Có.”
Tô Trạm nóng lòng hỏi: “Cách gì?”
“Im miệng, không có người phụ nữ nào thích đàn ông lắm lời đâu.”
Tô Trạm: “…”