Lúc đầu văn Khuynh không hề nhốt hai người ở cạnh nhau.
Mỗi bước chân của Tông Khải Phong đều nặng nề, anh sắp không nhận ra dáng vẻ của cô, nào có thể nhìn ra được một cô gái thông mình lanh lợi, mạnh mẽ nữa chứ.
Đó rõ ràng là một con rối bị hành hạ đến mức phải mất đi linh hồn.
Ngoài việc hít thở, cô chẳng làm gì, ngay đến suy nghĩ cũng không.
Nhìn thấy có người bước vào, Trình Dục Tú ngồi co lại ở góc tường, dường như cô đang sợ có người tới.
Tông Khải Phong khuỵu một gối xuống trước mặt cô, anh giơ tay gạt sợi tóc trước mắt cô đi, Trình Dục Tú sợ hãi, toàn thân cô run rẩy, cô đẩy anh ra: “Đừng đụng vào tôi.”
Tông Khải Phong bị đẩy ra, nhưng thân thể anh không nhúc nhích, anh khản giọng nói: “Là anh.”
Trình Dục Tú sững lại nhìn anh, qua một hồi giống như trong đầu cô mới xuất hiện hình ảnh của anh, nhận ra anh, hai mắt ngấn lệ.
Tông Khải Phong cho cô dựa vào lòng: “Anh đưa em ra ngoài.”
“Tôi bị đưa đi khoảng thời gian đó, cảm xúc của tôi rất hỗn loạn, có rất nhiều việc tôi nhớ không rõ, hình như một năm sau tôi mới hồi phục lại như thường, cuối cùng gặp mặt cũng là cô ấy nói xin lỗi tôi, từ đó chúng tôi không gặp mặt nhau nữa. Sau này nghe nói cô ấy có thai, sau nữa thì nghe được tin cô ấy qua đời.”
“Vậy Tông Triển Bạch lẽ nào không có anh em cùng cha khác mẹ ạ?” Lâm Tử Lạp thấy đứa trẻ trong bụng Văn Nhàn là con của Tông Khải Phong.
“Không phải, Khải Phong nói đứa trẻ đó không phải là con của anh ấy, có lẽ là của người đàn ông mà cô ấy vẫn luôn đợi.”
Trình Dục Tú nhìn Lâm Tử Lạp, bà xoa tay lên mặt cô: “Còn chưa được một tháng trước khi qua đời, tôi và Tông Khải Phong đã kết hôn, chúng tôi luôn giấu kín việc của Cảnh Hạo. Lúc tôi bị nhốt, Văn Nhàn đúng là đã bỏ ra rất nhiều, đến hiện giờ, nó cũng không chịu chấp nhận sự hiện diện của tôi.”
“Tại sao không thể nói cho Cảnh Hạo?” Lâm Tử Lạp khó chịu, đối với mọi người, nhất là Tông Triển Bạch, mẹ ruột đứng trước mặt nhưng anh lại không hề biết.
Nếu có một ngày anh biết được Trình Dục Tú là mẹ ruột của mình, anh sẽ phải đối diện như thế nào, mấy năm nay anh đã đối xử lạnh nhạt như thế nào?”
Sao mẹ lại không muốn nói?” Đó là con trai ruột của mình mà?
Tiếc nuối biết bao, chua xót biết bao.
Bà mong anh có thể gọi mình một tiếng “mẹ” biết bao.
Khi sinh anh ra, lấy danh nghĩa của vợ chồng Tông Khải Phong và Văn Nhàn, mọi người đều biết anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tông, cháu trai bên ngoại duy nhất của nhà họ Văn.
Nếu nói rằng do bà sinh thì lấy thân phận gì?
Khi ấy Văn Nhàn và Tông Khải Phong là vợ chồng hợp pháp, bà được coi là gì?
Con trai bà coi là gì?
Con trai riêng sao?
Không thể, bà không thể để như vậy.
Bà không thể để Tông Triển Bạch mang cái danh con riêng.
Sau này anh sẽ thừa kế gia nghiệp nhà họ Tông, có thân phận này thì người khác sẽ đối xử với anh thế nào?
“Hơn nữa nhà họ Tông và nhà họ Văn không thể trở mặt, thật sự vì chuyện này mà thành thù sẽ chỉ khiến hai bên cùng thiệt.” Bà nhìn Lâm Tử Lạp, bất đắc dĩ nói: “Con nghĩ vì sao mẹ có thể gả được cho Tông Khải Phong?”
Là bà đã đồng ý điều kiện của Văn Khuynh mới có thể gả vào nhà họ Tông.
“Vì quan hệ của Văn Nhàn nên ông ấy luôn có địch ý rất lớn với mẹ, luôn cảm thấy vì mẹ mà em gái ông mới không được ở bên Tông Khải Phong, cuối cùng còn chết trẻ, cái chết của Văn Nhàn đã tạo thành cú shock rất lớn với ông ấy, ông ấy biết mẹ để tâm tới tổ nghiệp nhà họ Trình nên đã dùng nó để khống chế mẹ.”