Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 295:





Cửa phòng đóng lại, bỏ mặc hết tất cả bên ngoài.





Bạch Dận Ninh xoay bánh xe đi tới: “Tính cách của ông ấy như vậy đấy, tôi cũng hết cách. Lần trước bảo ông ấy làm cho tôi tấm vải cũng phải mất bao công sức mới thuyết phục được ông ấy.”





“Tổng giám đốc Bạch thật khổ tâm.” Tông Triển Bạch bế Lâm Huệ Tinh lên, nhìn Bạch Dận Ninh hờ hững: “Trong lòng tổng giám đốc Bạch đang tính toán gì?”





Gương mặt Bạch Dận Ninh vẫn mang nét cười như cũ: “Tổng giám đốc Tông nói vậy có ý gì? Tôi chỉ muốn giới thiệu cho cô Lâm một thầy dạy nghề tốt mà thôi, tôi có thể tính kế gì chứ?”





Tông Triển Bạch hừ lạnh một tiếp, nói bằng giọng đủ uy hiếp: “Không có ai tính kế người của tôi có thể rút lui nguyên vẹn, chuyến đi lần này có mục đích gì, trong lòng tổng giám đốc Bạch tự rõ.”





Nói xong anh kéo tay Lâm Tử Lạp ra khỏi căn nhà gỗ.





Lâm Tử Lạp ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài vì cô có lời muốn nói với anh.





Trên cây cầu bắc trên suối, Lâm Tử Lạp nói trước: “Anh tức giận sao?”





Giọng nói của Tông Triển Bạch có chút lạnh lùng: “Em cần tiền, anh có thể cho em…”





“Tiền của anh là của anh, anh có nhiều nữa cũng không phải của em.” Lâm Tử Lạp ngắt lời anh, thái độ kiên quyết vô cùng, cô biết rõ sau đó Tông Triển Bạch sẽ nói gì: “Có phải anh định nói, anh nuôi nổi em, chuyện tiền nong vốn không cần lo lắng?”





Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lạp một cách nghi hoặc.





Không thể phủ nhận, anh thực sự nghĩ như vậy, chỉ cần cô muốn, cái gì anh cũng có thể cho cô.





Tiền bạc, thân phận, địa vị xã hội.





Lâm Tử Lạp cười: “Em cũng có ước mơ, lúc không có anh em vẫn sống như vậy, có anh, em cũng sẽ không đánh mất bản thân, biến mình thành một người khác. Không giấu gì anh, thứ anh cho em, em cảm thấy không chân thực, em sợ đó là mơ, là mộng, vừa tỉnh dậy thì tan thành mây khói.”





Cô quay lại nhìn những vườn nho bất tận trên đỉnh đồi, suy nghĩ của cô bay đi: “Em đã từng túng quẫn, từng nhếch nhác, từng chính mình nếm trải sự bất lực, không ai giúp đỡ…”





Nếu như cô có năng lực thì lúc đầu em trai cũng không bỏ cô mà đi, cô sợ hãi, sợ rằng những chuyện đó lại xảy ra một lần nữa mà cô vẫn không làm được gì.





Tông Triển Bạch cắn răng: “Em không nhận ra ông ấy và Bạch Dận Ninh có mục đích sao?”





Em nhận ra.” Lâm Tử Lạp sớm đã cảm nhận được, từ khi sợi Hương Vân xuất hiện trong tầm ngắm của cô, cô đã biết Bạch Dận Ninh cố ý.





Nhưng cô lại tò mò không biết Bạch Dận Ninh đang muốn làm gì, cô nhắc lại chuyện cũ: “Trước đây cứu em cũng vì chiếc vòng này, anh nói xem anh ấy và Dục Tú có quan hệ gì?”





Cô quay qua nhìn Tông Triển Bạch biết anh không thích người phụ nữ này, càng không thích người khác nhắc tới bà ấy.





Nhưng cô cảm nhận được, Bạch Dận Ninh cũng được, nghệ nhân làm sợi Hương Vân cũng cũng được, tóm lại họ đều có quan hệ với Dục Tú, bởi vì cô phát hiện ra nghệ nhân đó lén nhìn vòng tay của cô: “Chiếc vòng này rốt cuộc có lai lịch gì?”





Tông Triển Bạch cũng không rõ, anh là đàn ông nên không cần những thứ như vậy, người trong nhà cũng không nhắc với anh, nên Tông Triển Bạch cũng không biết nhà họ Tông có vòng ngọc gia truyền như vậy không.





“Vì vậy em muốn ở lại, muốn làm rõ chuyện này?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu đã khẳng định chắc chắn.





Người phụ nữ này…





Anh nhắm mắt lại mới đè nén được cảm xúc, nhẫn nại nói với cô: “Em còn không biết đối phương có mục đích gì mà còn dám ở lại, em không nghĩ, em xảy ra chuyện thì Tiểu Hi, Tiểu Nhụy, còn anh phải làm làm sao?”





Chuyện này quả thực là cô thiếu xót, cô thừa nhận, nhưng cũng muốn làm rõ nhưng nghi hoặc trong lòng vì cô cảm thấy Dục Tú không giống người xấu.





“Anh sẽ bảo vệ em.” Cô chủ động kéo tay anh, dựa lên người anh.





Cô đột nhiên chủ động như vậy khiến cơ thể Tông Triển Bạch cứng đờ trong giây lát mới trở lại bình thường.





Cô cho anh một lý do không thể nào từ chối.





Cô gái này quá chủ kiến khiến anh cũng hết cách với cô.





Anh mắng không đành, đánh cũng không được, nói không lỡ nên chỉ đành thuận theo cô.





Tông Triển Bạch ôm cô vào lòng: “Anh nên làm sao với em?”





Lâm Tử Lạp nép vào vai anh nhìn về phía xa, thực ra cô muốn tìm hiểu về quá khứ của Dục Tú cũng vì Tông Triển Bạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK