Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hay tay Thẩm Bồi Xuyên nắm chặt lại, nặn ra từng chữ: “Đừng nói chuyện với tôi, tôi cần bình tĩnh lại.”





Tô Trạm không lên tiếng nữa, nhét điện thoại vào túi anh.





Đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi.





Khoảng mười phút trôi qua, đầu hành lang xuất hiện một bóng người, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn không có cảm xúc nào cùng với đôi mắt đen láy xuyên thấu vô tận.





Khí chất quá lớn khiến những người mà anh bước qua không tự chủ mà dừng lại.





Anh từ bước đi bình tĩnh đến có chút nạng nề, từ từ bước tới.





Tô Trạm đi lên.





Thẩm Bồi Xuyên nghe Tô Trạm gọi tên Tông Triển Bạch, biết anh đã tới.





Anh ngồi xổm ở đó bất động, cũng không ngẩng đầu lên.





Cho tới khi trước mắt xuất hiện một đôi giày da sáng bóng anh mới chậm rãi ngước đầu lên.”





Thẩm Bồi Xuyên động đậy định định dậy, không biết có phải ngồi xổm lâu quá hay không mà chân tê dại, hay là do nhìn thấy máu trên tay mình mà đứng không vững, hai chân mềm nhũn, may mà anh đứng sát tường nên đã vịn được vào tường mà đứng lên.





Cổ họng anh khàn khàn: “Chị dâu đang bị thẩm vấn thì cơ thể không khỏe…”





Tông Triển Bạch chỉ nhìn khuôn mặt hoảng loạn của anh.





Thẩm Bồi Xuyên không dám nhìn vào mắt anh, đành đưa mắt nhìn sang hướng khác.





“Nhìn tôi đi!” Đọc tại truyen.one khích lệ nhóm hiệu đính truyện tốt nhé! Truyện mình để ngay mặt tiền luôn đó!





Tông Triển Bạch đứng trên hành lang, thân hình cao ráo, bầu không khí có phần kịch liệt.





Tô Trạm chắn trước mặt Thẩm Bồi Xuyên giải thích cho anh: “Bồi Xuyên mang súng xông vào, cho dù là không mất việc cũng không tránh khỏi bị khiển trách.”





Anh không cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên sai.





Bọn họ đều cố gắng hết sức rồi.





Thẩm Bồi Xuyên biết Tông Triển Bạch tức giận vì điều gì, anh đẩy Tô Trạm ra.





Vừa muốn nói rõ tình hình cho Tông Triển Bạch thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ mặc đồ phẫu thuật màu xanh bước ra, tháo khẩu trang xuống, hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”





Tông Triển Bạch bước lên nói: “Là tôi.”





Tô Trạm và đội trưởng Trần cũng đi tới.





Chỉ có Thẩm Bồi Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ.





Anh không dám bước lên, sợ phải nghe tin xấu.





“Cơ thể bệnh nhân quá yếu, có dấu hiệu xảy thai, trước mắt tuy vẫn giữ lại được nhưng trước tiên vẫn phải nằm trên giường dưỡng bệnh.”





Đợi cái thai ổn định mới được xuống đất đi lại.





Tông Triển Bạch trong lòng có gì đó đang sôi sục, cô ấy, cô ấy mang thai sao?





Lâm Tử Lạp có thai rồi?





Nhìn anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang có vô số gợn song cùng kích động.





Máu anh bắt đầu sục sôi, toàn bộ cơ thể như đang gào thét.





Đội trưởng Trần nghe tin này đi qua một bên gọi cho Văn Khuynh.





“Cô, cô ấy đâu?”





Anh mở miệng khàn khàn nói, bàn tay buông thõng nắm chặt lại, gân xanh nổi lên.





“Sẽ được đưa ra ngay thôi.”





Bác sĩ vừa nói xong, cánh cửa sau lưng lại mở ra, Lâm Tử Lạp nằm trên giường được đẩy ra, hiên giờ cô vẫn còn trong trạng thái nửa hôn mê.





Tông Triển Bạch vội bước tới nắm lấy tay cô, tay cô thật lạnh, lòng bàn tay ướt đẫm, đều là do toát mồ hôi lạnh.





Anh cầm tay cô đưa lên môi hôn, dịu dàng khôn tả.





Lâm Tử Lạp mơ mơ màng màng dường như nhìn thấy Tông Triển Bạch, mặc dù đường nét không quá rõ ràng nhưng hơi thở này, chính là anh.





Cô yếu ớt nói: “Em không giết người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK