Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, tôi nghĩ chắc chắn ông ta có mục đích riêng của mình, nếu không sẽ không điên cuồng đến thế, gọi cho cô cũng chỉ muốn nói rằng cô đừng lo về vụ án của Hà Thụy Trạch nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”





“Vậy còn anh ấy?” Lâm Tử Lạp hỏi, tại sao lại là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện thoại cho cô?





“Tông Khải Phong tới, bây giờ anh ấy đang trong phòng làm việc, tôi nghĩ anh ấy chắc hẳn không có thời gian gọi điện cho cô, vậy nên tôi mới gọi để báo trước với cô một tiếng.”





“Tôi biết rồi, không có gì thì tôi cúp máy đây.” Trong tay Lâm Tử Lạp vẫn còn cầm bàn chải đánh răng, phía bên kia Thẩm Bồi Xuyên nói “được”.





Cô ngắt máy, đặt điện thoại lên bàn rồi đi vào nhà tắm, tối hôm qua không tắm nên người không được thoải mái, cô tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, có lẽ là được tắm rửa sạch sẽ nên cả cơ thể và tinh thần đều rất tốt.





Cô xuống tầng, má Vụ đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Trình Dục Tú đang rửa mặt cho Lâm Huệ Tinh, Lâm Tinh Tuyệt đã tắm xong ngồi vào trước bàn ăn.





Thấy cô, Lâm Tinh Tuyệt chào: “Chào buổi sáng mami.”





Lâm Tử Lạp kéo ghế ra ngồi xuống, nói: “Chào buổi sáng Tiểu Hi.”





“Mami cũng phải nói chào buổi sáng với con.” Lâm Huệ Tinh rửa mặt và tay xong, chạy về phía cô, Lâm Tử Lạp không còn cách nào, nói cô bé đi chậm lại, cất giọng cưng chiều: “Chào buổi sáng Tiểu Hi.”





Cô bé vui sướng, leo lên ghế ngồi, má Vu đặt sữa tươi trước mặt họ: “Mau ăn sáng đi nào.”





Hai đứa bé bắt đầu ăn thì Trình Dục Tú mới đi tới, bà ngồi xuống bên cạnh Lâm Huệ Tinh, cầm cốc sữa bò lên uống một hớp, nhìn Lâm Tử Lạp: “ Chờ chút nữa mẹ sẽ đi ra ngoài, con có muốn mua gì không, mẹ sẽ mua về cho.”





“Cho mami và chúng cháu ra ngoài đi mà.” Lâm Huệ Tinh nhắc lại để Lâm Tử Lạp cùng cô bé đi ra ngoài chơi.





Trình Dục Tú cau mày: “Tối hôm qua bà đã nói gì, cháu quên rồi sao? Trong bụng mẹ cháu còn có em bé, không thể để mệt được…”





“Thôi được rồi.” Lâm Huệ Tinh có chút thất vọng, vốn dĩ cô bé muốn cùng mẹ đi ra ngoài chơi.





Bây giờ có vẻ là không được rồi.





“Ôi, đứa nhỏ này, sao có thể hiếu động như thế chứ?” Tối qua đã nói rõ ràng rồi, trong bụng Lâm Tử Lạp còn có em bé không thể đi được mà hôm nay lại nhắc tới.





“Hay là con và mẹ cùng đi đi.” Tâm trạng của Lâm Tử Lạp quả thực không tệ, đám mây đen trước giờ vẫn vây quanh trên đầu cô đã tiêu tan, dường như ánh mặt trời cũng đang dần sáng tỏ.





“Nhưng cơ thể của con?” Trình Dục Tú không yên tâm nói.





“Con thấy rất tốt, ngày mai rảnh con cũng muốn đến bệnh viện một chuyến.” Cô cười nói.





Trình Dục Tú cũng không muốn làm mất hứng: “Cũng được, đúng lúc Tiểu Hi muốn ra ngoài, để má Vu cũng đi cùng, nhiều người chăm sóc sẽ tốt hơn.”





Lâm Tử Lạp gật đầu, nhưng người vui sướng nhất vẫn là Lâm Huệ Tinh: “Chúng ta đi đến khu vui chơi đi, con muốn chơi xe ô tô.”





“Được, cho Tiểu Hi đi chơi thỏa thích.” Trình Dục Tú xoa xoa đầu cháu gái.





Cơm nước xong má Vu thu dọn chén đĩa, vì thời tiết đang nóng dần lên nên Trình Dục Tú cho hai đứa bé mặc áo chống nắng và đội mũ.





“Chút nữa cũng phải đến cửa hàng mua cho hai đứa ít quần áo mùa hè, sắp vào hè rồi.”





Lâm Tử Lạp ngồi trên ghế sa lon nâng cằm nói: “Vâng.”





Trình Dục Tú nhìn cô: “Con cũng phải mua đồ đi, bụng sắp lớn rồi, đồ cũ không mặc vừa được nữa đâu.”





“Mẹ, mẹ mua cho con đi.” Lâm Tử Lạp nũng nịu với bà.





“Mẹ cầu còn không được.” Trình Dục Tú mỉm cười.





Má Vu thu dọn xong cả đoàn người cùng đi ra cửa, bốn người vệ sĩ đi theo sau, đi ba xe ra ngoài.





Trình Dục Tú cùng bọn nhỏ và Lâm Tử Lạp đi chiếc xe thương vụ 7 chỗ ở giữa, hai đứa bé ngồi ở đằng sau chơi, Lâm Tử Lạp ngồi ở bên cạnh Trình Dục Tú, cô quay đầu nhìn hai đứa bé, do dự một chút nói: “Không biết có phải là Cảnh Hạo đã phát hiện ra điều gì không, con yhấy anh ấy có gì đó không đúng.”





Mặc dù anh giấu rất kỹ, nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được, trong lòng anh có tâm sự.





“Mẹ…”





Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn Trình Dục Tú: “Con thật ích kỷ, con không muốn anh ấy biết chuyện này, con sợ anh ấy không biết phải đối mặt thế nào, dù sao trong lòng anh ấy vẫn có hiềm khích với mẹ.”





Trình Dục Tú cầm tay cô, sống mũi có chút chua xót: “Mẹ đã nghĩ thông rồi, thật sự đã rất lâu rồi mới có cuộc sống viên mãn như bây giờ, mẹ thật sự thấy rất thỏa mãn.”





“Không nói tới nhà họ Văn, cậu ấy cũng được xem là người của công chúng, các kênh kinh tế tài chính thường đưa tin về cậu ấy, nếu tin tức về thân thế của cậu ấy bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra náo loạn, dẫu sao khi đó Văn Nhàn và Khải Phong vẫn còn là vợ chồng, cậu ấy chắc chắn sẽ bị gọi là con ngoài giá thú, mẹ cũng không mong muốn điều này, càng không muốn cậu ấy cùng Văn Khuynh đấu đá một mất một còn, hậu quả không chỉ tổn hại đến hình tượng của cậu ấy mà còn cả uy tín và danh dự của công ty, mẹ nghĩ cậu ấy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK