Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Kình ngồi xổm trước mặt cô, vỗ nhẹ lên chỗ bị thương dán băng gạc trên mặt cô, người phụ nữ đau đớn nhíu đôi lông mày xuống.





“Thật sự là ngu ngốc. Bọn tôi khi bắt được cô, có thể dễ dàng thả cô đi thế sao? Để cô dễ dàng được cứu đi như vậy, mà không hề cảm thấy nghi sao?” Người phụ nữ đột nhiên mở to mắt ra: “Đây chính là âm mưu của mấy người à? Các người cố tình để tôi trốn thoát rồi tới đây sao?”





Quan Kình lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới cô nữa, đương nhiên là cố ý để cô bị dạy dỗ như vậy, sau đó đối phó với cô, cũng đều là cố ý, chính là muốn chọc cô tức giận, anh không cứng rắn ra tay tàn nhẫn với cô, không phải tay của cô vẫn có thể cử động?





Anh làm những điều này, chẳng qua là để cô hận, cô nổi giận, cô đau khổ.





Sau đó lại để cho cô có cơ hội được cứu đi, vào lúc này trong lòng cô nhất định sẽ oán hận, tâm lí sẽ có chút bốc đồng, dễ dàng kích động, làm việc sẽ không nghĩ tới hậu quả.





Bọn họ chính là lợi dụng điểm này.





Từ lúc Tông Triển Bạch rời khỏi tầng lầu cao nhất, anh đã bắt đầu lên kế hoạch, trước tiên là để Quan Kình tung ra tin tức, để anh ngược đãi người phụ nữ này, nhưng cần có chừng mực, để giữ lại mạng cho cô ta.





Hơn nữa cố tình tiết lộ tin tức về người phụ nữ này cho Tông Vân Càn, để anh ta tới cứu người.





Kế hoạch này, người cuối cùng biết là Thẩm Bồi Xuyên, Tông Triển Bạch để anh chạy tới dẫn Quan Kình chạy đi, mới nói với anh.





Khi đó lúc Thẩm Bồi Xuyên đến kéo Quan Kình đi, vẫn còn nói sợ mình bị ảnh hưởng, chẳng qua nói vậy để người phụ nữ nghe thấy, để cô cảm thấy rằng việc mình được cứu đi càng giống thật hơn.





Tất cả kế hoạch này tất cả đều để người phụ nữ có dã tâm báo thù, có lòng báo thù cô sẽ trút lên người Tiểu Bảo, vào lúc này chỉ cần bám sát theo hành tung của bọn họ, nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của Tiểu Bảo.





Lúc này Tông Vân Càn cũng đã hoàn hồn, như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ông ta nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ.”





Người phụ nữ sửng sốt, cũng đã nhận ra rằng mình bị lừa, nhưng đã quá muộn rồi. Cô với cái bụng đau đớn bò tới, ôm lấy chân Tông Vân Càn: “Anh ta tính kế với chúng ta.”





Vào lúc đó cô đã vô cùng sợ hãi, sau khi được cứu, cô làm sao có thể nghĩ được rằng đây là cái bẫy?





“Anh là chú họ của anh ta, anh ta sẽ không thể làm gì anh.” Đến lúc này rồi, người phụ nữ muốn Tông Vân Càn đánh động vào tình cảm.





Quan Kình ở một bên lạnh lùng hừ một tiếng: “Bây giờ còn nghĩ đến họ hàng tình thâm? Sớm sao không làm? Lúc cướp Tiểu Bảo chạy đi sao không nghĩ tới hậu quả?”





Tông Vân Càn liếc nhìn Quan Kình, lạnh lùng nói: “Bất kể lại thế nào nữa, tôi đều không hề động tới cậu!”





Quan Kình liền cười một tiếng: “Tôi vốn dĩ không động đến chú, nhưng chú lại bắt cóc tống tiền, chú đây chính là phạm pháp, tôi không thể làm gì chú, nhưng luật pháp thì có thể.”





“Các người không hề có chứng cứ.” Người phụ nữ khăng khăng ôm lấy chân Tông Vân Càn, bây giờ cô muốn thoát được chuyện này, đều phải dựa vào Tông Vân Càn.





Cô hoàn toàn không biết, Tông Vân Càn cũng không cam chịu bỏ cuộc.





Quan Kình lạnh lùng đến bên người phụ nữ: “Xem ra cô không biết gì về tính khí của ông chủ chúng tôi.”





Anh dùng chân nâng quai hàm người phụ nữ lên: “Muốn để cô chết, chúng tôi có thể tìm cả trăm nghìn kiểu lí do.”





Người phụ nữ kinh hãi dựng tóc gáy, sợ hãi không nói thành câu: “Dù, cho dù tôi phạm pháp, cũng không bị kết tội chết!”





Vừa nói cô vừa càng dùng lực nắm chặt chiếc quần của Tông Vân Càn ở tay.





Tông Vân Càn nắm lấy quần, mắng một câu: “Em vội cái gì? Em vẫn không tin anh sao, anh ta thực sự muốn mạng của em!”





“Vân Càn, em chỉ có thể dựa vào anh.” Người phụ nữ sống chết ôm chặt lấy chân của Tông Vân Càn, đây chính là tấm phao cứu mạng của cô.





Thẩm Bồi Xuyên chạy đến, giọng trầm xuống nói: “Các người bị nghi ngờ bắt cóc, tống tiền, cần phải tiếp nhận điều tra.”





Anh yêu cầu cấp dưới đưa hết những người có liền quan quay trở lại.





“Các người dám động vào tôi!” Vào lúc này Tôn Vân Càn, hai tay sau lưng, lấy ra cuốn gia phả cho rằng mình là chú của Tông Triển Bạch: “Tôi chính là người nhà họ Tông.”





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Hoàng tử thời cổ đại phạm pháp đều bị xử tội như thứ dân, chưa kể đây là xã hội dưới pháp quyền, chú đã phạm tội, cần phải tiếp nhận điều tra, đến đây, đưa người đi!”





“Cậu dám….”





Ông ta chưa kịp nói xong, đã bị người áp giải đi, người kiểm soát viên tác phong nhanh nhẹn gọn gàng, anh không quan tâm đến thân phận của ông ta là gì, ông ta đã phạm lỗi, thì phải tiếp nhận điều tra.





Tuy Tông Vân Càn có một số khuyết điểm nhỏ về mặt thể chất, nhưng từ nhỏ đến lớn đều sống cuộc sống làm chủ đứng trên người khác, bây giờ đã ở tuổi này rồi, lại bị một nhân viên cảnh sát áp giải, chưa nói đến bị mất mặt, nỗi đau này ông ta chưa từng trải qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK