Lâm Tử Lạp: “…”
Sao anh có thể không biết xấu hổ đến thế cơ chứ?
Lâm Tử Lạp không muốn làm, bèn đẩy anh ra: “Anh đừng có vô sỉ, em vẫn cần giữ thể diện.”
Tông Triển Bạch cố tình cắn mạnh vào cổ cô, Lâm Tử Lạp gần như kêu lên theo bản năng: “Ah!”
Ngay sau đó cô ngậm miệng lại, hai tay nắm thành quyền và liên tục đấm vào ngực anh. Tông Triển Bạch không động đậy, trông y hệt một ngọn núi lớn không thể bị rung chuyển. Đột nhiên, anh giữ hai tay không yên phận của cô lại và nâng chúng cao qua đầu, sau đó áp cô sát vào lớp kính của cửa sổ sát đất, khom người xuống, rồi hôn lên môi cô…
Lâm Tử Lạp mà vùng vẫy là anh sẽ cắn cô, hơn nữa cắn rất mạnh, Lâm Tử Lạp phải kêu lên vì đau.
Anh cười: “Em cứ kêu đi.”
Lâm Tử Lạp biết anh cố tình, thế là cô nhìn anh chằm chằm.
Tông Triển Bạch hôn lên mắt cô làm lông mi cô ướt sũng.
Một bên khác, Tần Nhã bị nôn khá nhiều, gần như là ăn gì nôn đó, trong bụng không có gì là nôn ra nước chua, cả người không còn chút sức lực nào. Cô không có cách nào khác là phải đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra xem có thể kê đơn thuốc gì chống nôn không.
Bác sĩ đã kê đơn vitamin B6 cho cô để chống nôn. Khi Tần Nhã cầm tờ đơn đi tới hiệu thuốc ở tầng dưới để lấy thuốc, cô đã đi ngang qua khoa chỉnh hình và thấy Tô Trạm dìu Lưu Phi Phi bước ra khỏi phòng khám khoa chỉnh hình.
Hành lang trống rỗng, ngay cả một chỗ núp cũng không có, cô muốn tránh đi cũng không được.
“Có còn đau không?” Tô Trạm quan tâm hỏi.
Lưu Phi Phi lắc đầu: “Đã làm phiền anh…” Khi nhìn thấy Tần Nhã, cô ta lập tức nuốt lại những lời kế tiếp và giữ chặt cánh tay Tô Trạm hơn.
Tô Trạm thấy cô ta cứ nhìn về phía trước bèn ngẩng đầu lên, sau đó thấy Tần Nhã đang đứng đó.”
Tô Trạm vô cùng căng thẳng, như thể không ngờ tới việc đột nhiên có thể gặp được Tần Nhã ở đây, anh ấy giống như theo bản năng muốn buông Lưu Phi Phi ra, nhưng, ngay lúc anh ấy buông lỏng tay, Lưu Phi Phi liền ôm lấy chân của cô ta, cố ý tỏ ra đau đớn, như thể Tô Trạm không đỡ, thì sẽ ngã xuống ngay lập tức.
Tô Trạm không di chuyển, cũng không đẩy Lưu Phi Phi ra, lúc này, anh ấy cũng muốn xem xem Tần Nhã có tức giận khi nhìn thấy anh ấy và Lưu Phi Phi ở cạnh nhau hay không.
Tuy nhiên cô ấy không trốn tránh, thỉnh thoảng cô ấy cũng đến thăm bà cụ, nhưng thái độ đối với Tô Trạm rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến anh ấy cảm thấy Tần Nhã đối với anh ấy không có lấy một chút tình cảm nào.
Cũng hay lúc này Lưu Phi Phi đang ở bên cạnh, anh ấy cũng muốn mượn cơ hội này để thăm dò thái độ của cô ấy đối với mình, nếu như cô ấy tức giận, thì có nghĩa rằng cô ấy vẫn còn để ý đến mình.
Lưu Phi Phi lén nhìn Tô Trạm một cái, không ngờ rằng anh ấy không đẩy mình ra, trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ buồn tủi: “Cô Tần đừng hiểu nhầm, chân của tôi bị thương, không đi được, Tô Trạm mới đưa tôi đến bệnh viện….”
“Tôi không hiểu nhầm.”
Tần Nhã cầm đơn thuốc trên tay, dùng lực siết chặt lại, móng tay xuyên qua lớp giấy, cắm chặt vào da thịt lòng bàn tay, chỉ có đau đớn, mới có thể khiến cô ấy tỉnh táo.
Cô ấy khẽ mỉm cười bình thản nói: “Tôi với anh….Tô Trạm, bây giờ không còn quan hệ gì nữa, anh ấy muốn ở cùng ai thì đó là quyền tự do của anh ấy.”
Đôi môi Tô Trạm mím chặt lại, toàn thân căng cứng, trái tim anh ấy như dòng nước cuộn trào mãnh liệt, không cách nào bình tĩnh lại được, như thể không chấp nhận được sự bình thản của Tần Nhã.
Cô ấy càng bình tĩnh, thì có nghĩa rằng cô ấy không còn để ý đến anh ấy nữa.
Lưu Phi Phi trong lòng vui sướng.
Nhưng trên mặt cô ta vẫn không dám biểu lộ ra, suy cho cùng, cô ta vẫn chưa nắm rõ được thái độ hiện tại của Tô Trạm, là vì thực sự đã hết yêu Tần Nhã rồi, hay là vì điều gì khác.
Lần này, cô ta nhất định phải giành được Tô Trạm.
Tô Trạm nén lại nỗi đau đớn thất vọng trong lòng, không nói gì, ôm lấy eo Lưu Phi Phi: “Chúng ta đi thôi.”
Khi đi ngang qua Tần Nhã, không biết là cố ý hay vô ý, va vào vai Tần Nhã một cái.
Tần Nhã nôn thốc tháo, cơ thể vốn không khỏe, lại bị Tô Trạm va vào suýt chút nữa ngã xuống, may thay bên cạnh cô ấy là cửa sổ, cô ấy dùng tay bám vào mới không bị ngã xuống.
Cô ấy từ từ gục xuống giữ chặt lồng ngực, cố giữ cho những đau đớn từ trong lồng ngực không thể thoát ra ngoài.
Cảm giác duy nhất lúc này chính là đau, giống như trái tim bị ai đó đục thủng, máu không ngừng chảy ra ngoài.