Anh không còn nhận thức chỉ cảm thấy hô hấp rất khó khăn…
Đi được một đoạn không xa Trình Dục Ôn lại quay lại, ôm lấy đầu anh, dùng sức vỗ vào mặt anh, ấn thật mạnh vào huyệt nhân trung của anh: “Bạch Hồng Phi cậu mau tỉnh lại…”
Tông Khải Phong không lập tức rời đi, mà cứ nhìn Trình Dục Tú: “Đi xem một chút không?”
Nước mắt của Trình Dục Tú giống như những chuỗi trân châu, từng chuỗi từng chuỗi lăn xuống.
Cô lắc đầu: “Đi thôi.”
Nếu đã hạ quyết tâm, không dứt khoát, chỉ làm đau khổ lẫn nhau mà thôi.
“Chắc chắn?” Tông Khải Phong lại hỏi một câu, thực ra là đang thăm dò cô có bao nhiêu sự kiên định.
“Em chắc chắn.” Trình Dục Tú ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào chứng minh sự quyết tâm trong đay lòng lớn như thế nào.
Vào lúc này, Tông Khải Phong mới phát hiện cái vẻ ngoài mềm yếu của người phụ nữ này thật ra rất mạnh mẽ.
Sau khi anh đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái xe rời đi.
Trong không khí còn quanh quẩn giọng nói gọi 120 của Trình Dục Ôn.
Lúc trở lại bệnh viện, đúng lúc Văn Nhàn tới, cô ngồi ở ghế lái phụ trong một chiếc xe màu đen, bên cạnh là một người đàn đông dáng dấp rất xuất sắc, bởi vì cách lớp kính cản gió nên Tông Khải Phong nhìn không rõ, nhưng có thể khẳng định là người đàn ông này nhất định là người yêu của Văn Nhàn.
Mắt anh bỗng tối lại.
Văn Nhàn quang sang nhìn, nói với người đàn ông bên cạnh: “Tử Ý anh về trước đi nhé.”
Trương Tử Ý gật đầu một cái: “Em tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Văn Nhàn gật đầu, đẩy cửa xuống xe.
Lúc này Tông Khải Phong cũng vừa hay xuống, ánh mắt hai người không hẹn mà giao nhau, nhìn nhau vài giây, Tông Khải Phong thu hồi ánh mắt trước, anh xoay người mở cửa sau xe ôm Trình Dục Tú ra, toàn bộ quá trình anh lặng im không nói gì.
Trình Dục Tú cũng vậy, tâm tình rất tệ.
Anh bước lên bậc cầu thang, đi được hai bước thì bỗng nhiên dừng lại: “Em về đi, hôm nay anh chăm sóc cô ấy.”
Bước chân của Văn Nhàn đi theo anh bỗng dừng một cái, cô ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng của anh, rất lâu sau mới lên tiếng: “Được, sức khỏe hiện tại của cô ấy không tiện lắm, sau này cố gắng đừng ra ngoài, chờ ổn định…”
“Em quan tâm như vậy, sao không tự mình sinh?” Bỗng nhiên Tông Khải Phong chen ngang lời dặn dò quan tâm của cô.
Anh cô nhìn chằm chằm: “Người vừa nãy là người em thích à?”
Văn Nhàn mím môi: “Khải Phong anh đừng như vậy…”
Tông Khải Phong cười nói: “Em muốn anh phải như nào? Muốn anh phải làm sao? Vợ của mình hẹn hò với người đàn ông khác, anh không thể hỏi hay sao?”
Hốc mắt Văn Nhàn đỏ rực: “Em nói rồi, trước lúc anh yêu ai, em sẽ không đối tốt với anh ấy, hôm nay chỉ là gặp mặt bình thường, em không biết sẽ gặp anh…”
“Anh không muốn nghe, em đi đi.”
Nói xong Tông Khải Phong tiếp tục bước đi.
Xuyên qua ánh đèn, đi qua hành lang sặc mùi khử trùng, rất nhanh anh ôm cô trở về phòng bệnh của Trình Dục Tú, người giúp việc dọn dẹp phòng rất sạch sẽ, lúc này còn đang cắm hoa.
Bác sĩ nói trong phòng nên để những loại như là hoa cỏ màu xanh, không khí tốt cũng có thể làm cho tâm trạng của bà bầu tốt hơn.
Vì vậy Văn Nhàn dặn dò cô mua ít hoa cắm ở trong phòng bệnh.
Nhìn thấy hai người họ quay về, cô vội vàng đặt công việc trên tay xuống, vén chăn lên: “Đây là vừa ra ngoài ạ?”
Tông Khải Phong tâm trạng không được tốt, không trả lời, Trình Dục Tú cũng không tốt hơn là bao, trên mặt còn có nước mắt.
Hoàn toàn không để ý tới người giúp việc.
Người giúp việc của có mắt nhìn, vén chăn lên sau đó lùi sang một bên nói.