Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là những gì Văn Nhàn nói với ông vào thời điểm đó.





Đó cũng là lý do ông ở đây và không bao giờ đến thành phố B để nghe tung tích của Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp thấy vậy không muốn nói, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng. Cô đưa tay nhặt mặt dây chuyền lên, bỏ vào túi xách rồi đứng lên: “Hôm nay tôi làm phiền ông rồi.”





Thiệu Vân vội vàng cười nói không quấy rầy: “Cô tìm tới đây chắc là đang gặp khó khăn à? Cô cứ việc nói.”





Lần đầu tiên Lâm Tử Lạp đến thành phố này, cô thực sự không quen lắm. Cô đã cân nhắc rất nhiều khi lựa chọn đến đây. Một mặt muốn nghe ngóng về chuyện của Văn Nhàn, mặt khác, cô không muốn cách Tông Triển Bạch quá xa. Cô còn có một chuyện quan trọng khác cần phải làm.





Cô cảm thấy có lẽ đó là số mệnh đã an bài. Văn Nhàn khiến cho nhà họ Trình suy tàn, nhưng cô đã nắm được kỹ thuật gia truyền của nhà họ Trình. Những ngày tháng ở đây cô không muốn quá nhàn rỗi.





“Tôi muốn sống ở thành phố này. Hai đứa trẻ vừa rồi là con tôi. Sau này, khi chúng học cấp một, nếu có thể, tôi muốn nhờ ông tìm một trường tốt giúp tôi ở thành phố này. Đến đây, tôi còn rất lạ lẫm với mọi thứ, cho nên đã làm phiền ông rồi.”





“Không phiền, không phiền, mọi chuyện cứ giao cho tôi.” Thiệu Vân nhanh chóng xua tay. Sau đó quan tâm hỏi: “Cô mang hai đứa nhỏ đến tìm tôi, vậy ba của đứa bé đâu?





Ông hỏi khéo. Mặc dù Văn Nhàn không nói cho ông biết cách sắp xếp cho bọn trẻ, nhưng nghe tới họ của hai đứa trẻ, ông có thể đoán được phần nào.





Lâm Tử Lạp không muốn nói chuyện với ông về vấn đề này, nói chính xác là không muốn nói với bất cứ ai.





Thiệu Vân cũng là người biết nhìn sắc mặt, Lâm Tử Lạp hiển nhiên không muốn nói đến chủ đề này, nên chủ động nói: “Gần trưa rồi. Chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó tôi sẽ thu xếp chỗ ở cho cô.”





Lâm Tử Lạp nói được, sau đó hỏi: “Tôi nên xưng hô với ông thế nào đây?”





Tuổi của ông xem ra cũng không còn nhỏ để gọi thẳng tên, như vậy cũng không lễ phép cho lắm, nhưng cũng không dám tùy tiện gọi.





“Tôi là anh em của ba cô, gọi tôi là chú hai.” Thiệu Vân lại trưng ra bộ dạng rất tự nhiên tùy ý.





Sau khi nói xong, ông lại giải thích, sợ rằng Lâm Tử Lạp không biết tại sao cô lại gọi mình là chú hai: “Tên ban đầu của tôi là Nhị Hổ, sau này đổi lại là Thiệu Vân.”





Sau vụ đó, ông đã đổi tên và sống ẩn dật ở đây.”





Dưới sự giúp đỡ của Thiệu Vân, Lâm Tử Lạp ở lại thành phố C, nơi ở rất yên tĩnh, hợp với ý của cô.





Sau khi ổn định chỗ ở, cô gọi điện cho bà chủ Willam, nói muốn ngừng kinh doanh cửa hàng quần áo ở thành phố B, về đã lâu như thế, xảy ra rất nhiều chuyện, dường như cô không đoái hoài đến cửa hàng, kinh doanh cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ cô lại không ở thành phố B, vì thế không muốn tiếp tục làm.





Bà chủ Willam đã nghe Allen nói tình hình bên này, bà hiểu Lâm Tử Lạp, nên đồng ý với yêu cầu của cô, vốn dĩ lúc đó cô cũng bất đắc dĩ.





Bà hỏi Lâm Tử Lạp có quay lại làm nhà thiết kế ở LEO nữa không.





Lâm Tử Lạp nói không làm nữa.





Gần đây cô rất bận, bởi vì chuyện bản thân muốn làm không hề đơn giản, vì thế không muốn tiếp tục làm nhà thiết kể ở LEO nữa, đành phụ tấm lòng trọng dụng của bà chủ Willam dành cho cô.





Nếu lúc đầu không phải là bà chủ Willam, cô không thể trưởng thành nhanh và có một mức độ nổi tiếng nhất định như thế này.





Mặc dù cô từng đến tìm Thiệu Vân, nhưng cô không dùng số tiền Văn Nhàn để lại cho cô, đến chỗ ở cũng là cô tự bỏ tiền ra, trước đó cô cũng tích góp được kha khá, vốn dĩ là chuẩn bị cho hai đứa con, bây giờ e rằng phải lấy ra để làm việc khác.





Có điều, cô cam tâm tình nguyện, cô muốn làm chút gì đó cho nhà họ Trình, khi con người ta trở nên bận rộn thì sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, thời gian cũng sẽ trôi qua nhanh.





Chớp mắt cái cô đã ở đây một tháng, hai đứa con cũng đã quen với cuộc sống ở đây, cô cho bọn trẻ đi học mẫu giáo, để sau này chúng có thể nhanh chóng thích ứng được với trạng thái học tập và cuộc sống tiểu học.





Trong một tháng ở đây, còn có một chuyện, Tần Nhã quay về rồi, diện mạo rất khác so với trước đây, nhưng trông tinh thần rất tốt, cô không hề hỏi về Tô Trạm, dường như con người này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô.





Không biết là đã buông thật rồi hay vẫn còn giữ trong lòng, tóm lại cô không hề hỏi đến chuyện của Tô Trạm, Lâm Tử Lạp cũng không nhắc trước mặt cô.





Trông có vẻ bận bịu nên cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện tình yêu.





“Thêu thùa thực sự không phải một chuyện đơn giản.” Tần Nhã nhìn thợ thêu đang đâm từng đường kim mũi chỉ thêu hình phượng hoàng trên vải Hương Vân, cô hơi nheo mày lại, nghĩ bụng con phượng hoàng này bao giờ mới thêu xong? Đã nửa tháng rồi mới thêu được một nửa, còn rất nhiều thứ chưa thêu.





Cô cảm thấy nếu chỉ dựa vào thêu tay, hoàn thành xong một bộ quần áo ít nhất phải mất nửa năm.





“Đây cũng không phải cách, vải quá mỏng, không thêu bằng máy được, hơn nữa cũng không giống như thêu tay.” Chiếc đầm màu xanh nhạt Lâm Tử Lạp lộ ra cách tay nhỏ trắng, bây giờ đã là mùa hè, trời rất nóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK