Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục đích là muốn lấy nước bọt của Tông Triển Bạch, sau đó đi làm xét nghiệm?





Nghĩ đến đây, cơn rùng mình vừa mới xua tan lại một lần nữa dâng trào lên.





Nếu như bị Văn Khuynh phát hiện ra thân phận của Tông Triển Bạch, đừng nói là tình cảm, có khi còn trở thành kẻ thù của nhau.





Văn Khuynh căm hận Trình Dục Tú bao nhiêu thì sẽ càng căm ghét con trai của bà bấy nhiêu.





Đến lúc đó hai ngường ắt sẽ thành kẻ thù.





Hơn nữa Tông Triển Bạch, anh vẫn luôn có cái nhìn với Trình Dục Tú, bỗng nhiên nói với anh Trình Dục Tú mới là mẹ đẻ của anh, anh sẽ tiếp nhận như thế nào, sẽ đối diện như thế nào?





Chuyện đã đến mức này, nên giữ nguyên trật tự ban đầu mới là tốt cho tất cả mọi người.





Cô ổn định lại tinh thần, hô to gọi Lý Tịnh: “Bác gái.”





Lý Tịnh hốt hoảng cúp máy, luống cuống nhìn Lâm Tử Lạp: “Cháu không phải đang ăn cơm sao?”





Lâm Tử Lạp cố ý giả vờ như không phát hiện ra điều gì: “Cháu vừa mới vào nhà vệ sinh, sao bác không đi ăn cơm đi?”





“Bác đang gọi điện thoại cho con trai.” Lý Tịnh nói dối.





Lâm Tử Lạp đi tới, đặt tay xong lưng Lý Tịnh.





Cô cười nói: “Đợi lát nữa thức ăn nguội rồi, bác gái đi cùng cháu nhé.”





Lý Tịnh muốn từ chối, nhưng không tìm được lí do thích hợp để từ chối nên chỉ đành đi vào nhà bếp cùng Lâm Tử Lạp.





Lý Tịnh đứng ngồi không yên, trong tay bà đang cầm cái chiếc ly.





Lâm Tử Lạp cố tình gắp thức ăn cho bà: “Bác gái, mùi vị món ăn này rất ngon nha.”





Lý Tịnh không ăn thì có vẻ không hợp lý, bà mượn cớ: “Bác đi lấy nước.”





Bà lấy cớ xuống bếp rót nước, đem chiếc ly đặt lên giá.





Lâm Tử Lạp lén lút quan sát, nhìn được bà đặt ly xuống, cô cầm chiếc ly của mình lên, đi vào, nhân lúc Lý Tịnh tìm ly nước khác, cô đem ly nước của mình đổi lấy ly nước trên giá kia.





Lý Tịnh quay người nhìn thấy Lâm Tử Lạp liền kinh ngạc nói: “Sao cháu lại vào đây?”





“Cháu cũng muốn uống nước.” Lâm Tử Lạp đưa ly nước tới.





Cô nhìn ly nước của Lâm Tử Lạp, liếc mắt nhìn lên trên giá, phát hiện cái ly đó vẫn đặt trên giá, bà nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Nào bác rót cho cháu.”





Lâm Tử Lạp đem ly nước đưa tới.





Rót nước xong, hai người quay trở về nhà ăn.





Tâm trạng của Văn Khuynh không ổn định cho lắm, vẫn chưa thoát khỏi chủ đề vừa rồi.





Lâm Tử Lạp ngồi bên cạnh Tông Triển Bạch, nhìn Văn Khuynh, dường như hiểu tại sao ông lại buồn như vậy.





Có lẽ là sợ Tông Triển Bạch không phải con của Văn Nhàn sinh ra.





Từ biểu hiện lần trước của ông có thể thấy, tình cảm của ông dành cho Tông Triển Bạch không phải giả tạo.





Là ông rất quý trọng tình cảm này.





Lâm Tử Lạp trong lòng thầm than thở.





Than vì đời người bất công, than vì tạo hóa trêu ngươi.





May mà cô phát hiện sớm nên không thay đổi cái gì.





Văn Nhàn đã qua đời, Văn Khuynh muốn làm xét nghiệm, chỉ có thể từ người còn sống.





Lấy Tông Triển Bạch và Trình Dục Tú để so sánh.





Nếu như dùng cái ly của Tông Triển Bạch, chắc chắn sẽ bị Văn Khuynh điều tra ra.





Bây giờ lại bị cô hoán đổi hai chiếc ly, nghĩ đến đây, nhất định Văn Khuynh sẽ không tra ra.





Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tử Lạp viện cớ giúp Lý Tịnh thu dọn đồ ăn để đem chén đĩa cô dùng và Tông Triển Bạch dùng đổi cho nhau.





Dù sao thì chén đĩa đều giống nhau, cũng không nhìn ra được là cô đã đổi.





Lý Tịnh kéo cô: “Chỗ này không cần cháu, đi lên phòng khách đi, để bác thu dọn cho.”





Lâm Tử Lạp giả vở không nghe lời: “Để cháu giúp bác thu dọn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK