“Chúng tôi là người nào, chắc hẳn các anh ít nhiều cũng đã nghe nói, cho dù tổng giám đốc Bạch của các anh tới thì cũng phải kính nể ba phần, biết gì thì tốt nhất thành thật khai báo, mấy anh em chúng tôi không thích đánh nhau nhưng một khi ra tay thì không có mấy ai không tàn phế, cho nên hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói.” Tay Thẩm Bồi Xuyên nặng nề vỗ lên vai nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ suýt nữa thì quỳ xuống, run rẩy lẩy bẩy, giọng nói cũng phát run.
“Người trong camera đó, anh ta đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai đen. Anh ta kéo thấp vành mũ xuống nên tôi không nhìn rõ mặt, anh ta chỉ đưa chiếc hộp đó cho tôi rồi đưa… đưa một triệu rưỡi tiền boa cho tôi, bảo tôi đưa chiếc hộp đó vào phòng, bên trong có gì tôi không biết, tôi cũng không biết người đó, thật đấy, điều tôi nói đều là thật.” Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ, không dám nói dối một câu.
“Thật sao?” Tô Trạm hỏi, uy hiếp đáng sợ.
“Thật, là thật.” Nhân viên phục vụ vội vàng lấy một triệu rưỡi từ trong túi áo ra, tiền xếp chồng lên nhau nhăn nhúm: “Đây, đây chính là số tiền anh ta đưa cho tôi.”
Anh ta chỉ là một nhân viên phục vụ khách sạn nho nhỏ, tiền lương cũng không tính là cao, có người đưa một triệu rưỡi tiền boa bằng mấy ngày tiền lương của anh ta, chắc chắn là động lòng.
Hơn nữa chỉ là tặng quà. Chiếc hộp đó lại được đóng gói đẹp như thế, tặng quà cho người khác cũng là chuyện tốt.
Lại còn được nhận tiền, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý.
Ai biết sẽ mang lại phiền phức lớn thế này.
Bây giờ trong lòng nhân viên phục vụ chỉ thấy hối hận.
“Thật đó, điều tôi nói đều là thật, xin các anh tin tôi.” Nhân viên phục vụ “bịch” một tiếng, ngã ngồi trên đất: “Sớm biết vậy thì tôi đã không ham một triệu rưỡi tiền boa này rồi.”
Tô Trạm ghét bỏ, một người đàn ông có đến mức bị doạ thành như vậy không?
Xem ra cũng không hỏi được ra manh mối gì rồi.
“Bỏ qua cho anh ta đi.” Lâm Tử Lạp xoa mi tâm: “Hiển nhiên đối phương đã lên kế hoạch từ lâu, chắc chắn làm rất chặt chẽ kín đáo, trong một chốc một lát chúng ta không thể tra được đâu.”
Tô Trạm thấy Lâm Tử Lạp nói có lý, Thẩm Bồi Xuyên cũng đồng ý, nhân viên phục vụ này là một kẻ hèn nhát, nhìn cũng không giống đồng bọn.
Bỗng nhiên Lâm Tử Lạp nghĩ đến điều gì, cô ngẩng đầu lên, lẽ nào là người nhà họ Văn?
Nhưng cô còn chưa về tới thành phố B, bên cạnh cô ngoài mấy người này ra thì không ai biết chuyện cô đã học được cách chế tạo sợi Hương Vân.
Cô nhanh chóng loại bỏ nhà họ Văn, vậy chỉ còn lại Hà Thuỵ Trạch không rõ tung tích thôi.
Nếu không cô cũng không tìm ra còn ai có thể làm chuyện này!
“Chuyện này xảy ra ở khách sạn chúng tôi, nhất định tôi sẽ cố gắng phối hợp điều tra rõ ràng là ai đã làm trò đùa ác ý này, tôi đã gọi cho tổng giám đốc Bạch. Anh ấy sẽ tới nhanh thôi.” Quản lý rất biết cách xử lý sự việc, biết chuyện này anh ta không lo được.
Anh ta lại không thể đắc tội mấy người này nên đã thông báo cho Bạch Dận Ninh từ sớm.
Bạch Dận Ninh vừa về tới nhà, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nhận được điện thoại của quản lý.
Sau đó lập tức tới đây.
“Có manh mối gì chưa?” Anh ấy chuyển động xe lăn đi về phía bên này, nhìn Lâm Tử Lạp rồi quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là Tiểu Hi bị doạ sợ thôi.”
Ở địa bàn của tôi mà xảy ra chuyện này, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thoả đáng.”
Thứ nhất là anh đang hợp tác với Tông Triển Bạch, thứ hai người dám làm chuyện này trên địa bàn của anh tức là đang khiêu chiến với anh.
Anh không cho phép có người giương oai trên địa bàn của mình, sau này anh sẽ phải quản lý sản nghiệp thế nào?
Là người lãnh đạo, một số việc có thể khoan dung độ lượng nhưng một số việc lại không thể dung túng.
Quản lý khách sạn như tìm được người đáng tin cậy, đi tới cúi người nói: “Đã xem camera rồi, dường như đối phương rất rõ bố trí camera của khách sạn chúng ta, né được rất nhiều ống kính quay chính diện, vừa nãy chúng tôi cũng đã hỏi nhân viên phục vụ đưa chiếc hộp nhưng cũng không hỏi được manh mối nào có ích…”
Bạch Dận Ninh ngửa đầu, nhìn Tông Triển Bạch vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, sau ghế sofa là cửa sổ sát đất, ánh nắng rực rỡ còn anh lại đứng ngược sáng nên Bạch Dận Ninh không nhìn thấy vẻ mặt anh, cân nhắc một chút rồi nói: “Hiển nhiên đối phương nhằm vào cô Lâm mà tới, không biết tổng giám đốc Tông có nghi ngờ ai không?”