“Bây giờ anh có chút chuyện, em vào phòng làm việc đợi anh được không?”
Tần Nhã bỗng cảm thấy nặng trĩu trong lòng, cơ thể không tự chủ được, lắc lư run rẩy như sắp ngã xuống.
Anh đi đâu, có phải đi gặp Lưu Phi Phi không?
Cô muốn sắc mặt mình trở nên tốt hơn, không muốn thấp kém trước mặt anh, nhưng mà cô lại cảm giác như trái tim đã vỡ vụn.
“Bên ngoài trời lạnh, mau vào trong đi, anh sẽ về nhanh thôi.” Tô Trạm vỗ vai cô, không đợi Tần Nhã nói, anh liền lên xe rời đi.”
Tô Trạm!” Tần Nhã gọi anh ấy, nhưng lúc này chiếc xe đã rít gào rời đi, chỉ để lại một luồng khói thải khó ngửi.
Cô rút điện thoại ra gọi cho anh ấy.
Tô Trạm đang lái xe, điện thoại của anh ấy kết nối với bluetooth trong xe. Khi có cuộc gọi đến, màn hình trong xe sẽ tự động kết nối. Anh ấy liếc nhìn tên người gọi, là Tần Nhã.
Anh ấy nhấn nút nghe máy: “Alo, em đợi anh ở phòng làm việc, anh sẽ về sớm thôi.”
“Anh muốn đi đâu?” Tần Nhã siết chặt điện thoại: “Anh có thể về ngay bây giờ không?”
“Anh có việc…”
“Anh có việc gì? Là công việc hay chuyện riêng?” Tần Nhã lo lắng hỏi.
Trong thâm tâm, cô sợ hãi, sợ rằng người anh ấy đi gặp sẽ là Lưu Phi Phi.
Tô Trạm mím môi nói dối: “Công việc.”
“Được rồi, em sẽ đợi anh ở phòng làm việc. Nếu anh không về, em sẽ không đi.” Dứt lời, Tần Nhã cúp điện thoại.
Tô Trạm dừng xe lại bên đường và gọi vào số điện thoại vừa gọi tới điện thoại của anh.
Tại quán bar, Lưu Phi Phi ngồi ở quầy bar nhìn chiếc điện thoại liên tục đổ chuông, sau đó nhắm mắt lại và uống thêm một hớp rượu.
Người pha chế đưa một ly rượu khác: “Cô không nghe máy à?”
Lưu Phi Phi cười cười: “Tôi mà nghe máy thì sẽ không câu được cá.”
“Câu cá?” Anh ta nhanh chóng hiểu ra: “Là người đàn ông cô vừa nhờ tôi gọi điện nói cô say à?”
Lưu Phi Phi lườm anh ta, sau đó đập chín trăm nghìn lên bàn: “Lát nữa người đến, anh đừng để bị lòi đuôi.”
Người pha chế lấy tiền bỏ vào túi rồi cười đáp: “Yên tâm, lần sau có cần gì thì cứ đến tìm tôi, miễn là giá cả phù hợp, ngủ chung một đêm cũng không thành vấn đề.”
“Bớt lắm mồm.” Lưu Phi Phi liếc người pha chế.
Tô Trạm nhận được một cuộc gọi nói là Lưu Phi Phi uống tới mức bất tỉnh nhân sự trong quán bar, người nọ tìm thấy số điện thoại của anh ấy trên điện thoại của Lưu Phi Phi nên mới gọi cho anh ấy.
Quán bar tốt xấu lẫn lộn, một người phụ nữ uống say trong quán bar sẽ rất dễ xảy ra chuyện, vậy nên anh ấy mới vội vàng ra ngoài, nhưng vừa nãy Tần Nhã trông không được tốt lắm.
Anh ấy muốn bỏ tiền nhờ người gọi điện cho mình đưa Lưu Phi Phi về nhà, nhưng bây giờ gọi không ai bắt máy.
Anh ấy không biết nên lựa chọn thế nào, một mặt lo lắng Lưu Phi Phi sẽ xảy ra chuyện ở quán bar, mặt khác thì lo lắng cho Tần Nhã.
Anh ấy rơi vào tình huống khó xử.
Đấu tranh tư tưởng chỉ trong chốc lát, anh ấy vẫn khởi động xe và tiếp tục chạy về phía quán bar. Lưu Phi Phi ở quán bar không an toàn, mà Tần Nhã sẽ không gặp nguy hiểm trong phòng làm việc của anh ấy.
Hơn nữa sau khi trở về, anh ấy sẽ nói thật với cô về Lưu Phi Phi.
Thật ra, anh ấy biết rằng từ tối qua, tâm trạng của Tần Nhã rất bất thường chủ yếu là do sự xuất hiện của Lưu Phi Phi.
Bây giờ anh ấy đã kết hôn, anh ấy muốn duy trì cuộc hôn nhân này, anh ấy muốn tiếp tục với Tần Nhã.
Ở bên Tần Nhã, anh ấy cảm thấy rất ấm áp, luôn có cảm giác như một gia đình vậy.