Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 268:





“Mẹ, ôm một cái.” Lâm Huệ Tinh vươn hai cánh tay, muốn Lâm Tử Lạp ôm một cái.





Tông Triển Bạch chặn ngang giữ lấy bé: “Ba ba ôm.”





Chân của cô bị thương, cũng không biết vết thương có nghiêm trọng không.





Lâm Huệ Tinh bĩu cái miệng nhỏ: “Con muốn mẹ ôm một cái.”





Đã lâu không gặp Lâm Tử Lạp, bé muốn được mẹ yêu thương yêu thương.





“Ngoan.” Tông Triển Bạch hôn lên trán con gái: “Chờ quay về, ba mua đồ ăn ngon cho con.”





“Thật không?” Lâm Huệ Tinh nghiêng đầu.





“Ừ.”





“Vậy được, để ba ba ôm, có điều con muốn ngủ chung với mẹ.”





Lâm Tinh Tuyệt nắm lấy tay của Lâm Tử Lạp, nhìn thoáng qua Tông Triển Bạch, nói: “Mẹ, buổi tối con cũng muốn ngủ chung với mẹ.”





Tông Triển Bạch: “…” Đọc nội dung chuẩn tại truyen.one nhé cả nhà! vô truyen.one nằm ngay mặt tiền.





Lâm Tử Lạp vui vẻ đồng ý: “Được.”





Xa hai đứa con lâu như vạy, cô cũng muốn ngủ cùng con.





Quay lại phòng trên tầng, Lâm Tử Lạp tắm cho hai đứa nhỏ, thay quần áo, bọn chúng mặc áo ngủ lăn lộn trên giường, chơi đùa.





Lâm Tử Lạp tắm xong mặc trên người áo choàng tắm của khách sạn, ở đây không có quần áo của cô.





“Mẹ.”





Thấy Lâm Tử Lạp đi ra, hai đứa nhỏ cùng nhau nhào tới, Lâm Tử Lạp tiếp được bọn chúng, ba người ôm nhau, Lâm Huệ Tinh ngước cái đầu nhỏ: “Mẹ, sau này nếu mẹ chơi trốn tìm, nhất định phải mang con theo, con không xa mẹ.”





Lâm Tử Lạp ôm thật chặt con gái, nói sau này không bao giờ… rời xa bọn họ nữa.





Ngoài phòng, cuối hành lang, Tông Triển Bạch đứng ở trước cửa sổ, đối diện với cửa kính là bờ sông, có ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt chiếu trên khuôn mặt hắn, lại phản chiếu lại, trên mặt hắn có chút mơ hồ có chút u ám, phía sau lưng hắn rộng rãi thẳng tắp, hông của hắn rất hẹp, không có một chút mỡ thừa, cùng với đường cong ở mông tương xứng với nhau, đều đặn mà rắn rỏi.





Hắn một tay đút túi, một tay còn lại cởi cúc áo, nhàn nhạt mở miệng: “Một chút tung tích cũng không có sao?”





Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu: “Không có, tôi nghĩ hắn hẳn là đã trốn kỹ rồi, nếu muốn bảo vệ tính mạng chắc chắn phải rời khỏi nơi đây, nhưng nếu trong lòng còn thù hận, sợ là sẽ còn tùy thời cơ mà hành động.”





Hà Thụy Trạch không có tung tích, giống như là quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ xuất hiện.





Người này không thể giữ lại.





“Người mang tới không nhiều lắm, cậu phái hai người ra ngoài tiếp tục điều tra tung tích của hắn, còn lại đều giữ lại.” Bên người hai đứa nhỏ và Lâm Tử Lạp không thể thiếu người.





“Được, tôi đi sắp xếp.” Thẩm Bồi Xuyên xoay người đi sắp xếp.





Tông Triển Bạch một thân một mình đứng ở của sổ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Quan Kính, muốn hắn điều tra Bạch Dận Ninh cùng với công ty Bạch Thị hắn đang quản lý, nói xong với Quan Kính.





Hắn cúp điện thoại, xoay người quay về phòng.





Cửa phòng mở ra, trước mắt ánh sáng mờ ảo, căn phòng yên tĩnh.





Hai đứa nhỏ đùa giỡn mệt mỏi đều vùi vào lòng Lâm Tử Lạp ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK