Lâm Tử Lạp nhìn anh, rồi nói: “Em lo lắng cho hai đứa bé, chúng vẫn còn đang ở bên cạnh anh.”
Tổng Cảnh Hạo bước qua nắm lấy vai cô: “Thừa nhận là em quan tâm đến anh thì khó như thế à?”
Lâm Tử Lạp định quay mặt đi chỗ khác tránh anh, nhưng Tông Triển Bạch không cho, anh giữ lấy mặt cô để cô nhìn anh, “Em nói đi, em có nhớ anh không?”
“Không.” Lâm Tử Lạp cố tình phủ nhận.
Thực ra, gần đây cô rất nhớ anh.
Rất nhớ anh. Tìm qua truyen.one đọc khích lệ nhóm tạo bản chuẩn nhé cả nhà!
“Thật à?” Anh nhếch môi, biểu cảm này thể hiện rõ là anh không tin lời cô nói. Đêm hôm đó cô đã rất nồng nhiệt và chẳng hề kiềm chế.
“Em nói dối.” Bất ngờ Lâm Tử Lạp vòng tay từ hai bên qua eo anh, ôm chặt lấy eo anh. Gần đây cô thấy rất mệt mỏi, áp lực tâm lý đè nặng trong lòng cô: “Dạo này cuộc sống rất mệt mỏi.”
Anh vuốt dọc lưng cô, anh biết dạo này những gì cô phải chịu đựng còn nhiều hơn anh rất nhiều: “Chúng ta về lại thành phố C sống đi, đợi đến khi trở về, anh sẽ mua một ngôi nhà to một chút, cả nhà chúng ta ở chung với nhau, em thấy vậy được không?”
“Như thế được không?” Cô thật sự không muốn quay lại thành phố B, cho dù cả hai người đều không nhắc tới những người kia, nhưng sống ở đó, bọn họ kiểu gì cũng vậy phải nghe những chuyện có liên quan với những người ấy.
Vì mọi chuyện đều xảy ra ở đó, có nhiều người biết chuyện nên mỗi người lại nói một chiều.
Trong lòng Lâm Tử Lạp lại đắn đo, cân nhắc vì công việc của Tông Triển Bạch lại ở bên đó, “Vậy công ty anh tính thế nào?”
“Anh sẽ thuê một người để xử lý.” Anh cười: “Còn anh yên tâm ở đây với em và hai đứa trẻ, nếu như không được nữa thì em nuôi anh, dù sao bây giờ em cũng dư sức nuôi anh.”
Lâm Tử Lạp nói lại: “Em không nuôi nổi anh đâu.”
“Thế anh ăn ít đi một chút, em cũng không cần chuẩn bị riêng chho anh một phòng đâu, anh ở chung phòng với em, em chia cho anh một góc nhỏ trên giường, dù sao thì anh cũng không chiếm nhiều chỗ lắm, thế thì có tốn bao nhiêu tiền của em chứ.”
Lâm Tử Lạp, “…”
“Ngoài này nóng quá chúng ta quay về đón bọn trẻ.” Tông Triển Bạch ôm lấy cô đứng ở ven đường gọi xe, giờ không có xe nào qua đây, anh hỏi: “Em mệt không? Hay chúng ta nghỉ một ngày rồi hãy quay về.”
“Hay cứ về luôn đi ạ, chuyện những bức ảnh anh biết là ai làm không?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chuyện đó vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa thì cô không thể an tâm được.
Tông Triển Bạch kéo tay cô, ôm chặt lấy cô: “Anh biết rồi, chỉ là vẫn chưa chắc chắn, anh đã để cho Thẩm Bồi Xuyên đi điều tra rồi.” Anh nhìn cô, nói nghiêm túc: “Anh thật sự không có gì.”
Lâm Tử Lạp nghe hiểu những gì anh nói, nhưng giả vờ không hiểu, hỏi lại: “Anh thật sự không có gì cơ?”
Tông Triển Bạch: “…”
“Em hiểu ý anh mà.” Chẳng lẽ lại phải để anh nói thẳng ra?
“Em không hiểu.”
Cho dù chuyện đó do người khác cố tình dựng nên trong lòng cô vẫn thấy có gợn, cô nghĩ nếu như anh thật sự ngoại tình, thật sự lên giường với người phụ nữ khác thì đó phải là một cảnh tượng thế nào đây.
“Ngoài em ra, anh chưa từng ngủ với người phụ nữ nào khác.” Tông Triển Bạch nói từng câu từng chữ, lúc này có chiếc xe taxi đi qua, anh giơ tay vẫy xe lại.
“Cho dù anh có ngủ với người khác, thì em cũng đâu có biết.” Lâm Tử Lạp đúng là vẫn tin tưởng anh, nhưng trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái và hơi lo sợ.
Tông Triển Bạch: “……..”
Chiếc xe taxi dừng lại bên đường, Tông Triển Bạch mở cửa xe, anh dùng tay che trên đầu cô để không va phải trần xe, Lâm Tử Lạp cúi người ngồi vào trong, rồi anh mới lên sau.
Vì ngồi trong xe taxi, phía trước còn có lái xe, nên dọc đường hai người không nói gì với nhau, đến nơi Tông Triển Bạch trả tiền, xuống xe rồi anh mới kéo tay cô: “Hay là, em kiểm tra thử xem?”
“Kiểm tra gì cơ?” Nhất thời Lâm Tử Lạp không phản ứng kịp.
Anh nghiêm túc nói: “Em kiểm tra xem, anh không ngoại tình.”
“Chuyện, chuyện này, em kiểm tra kiểu gì?” Lâm Tử Lạp trả lời lắp bắp, chuyện ngoại tình trừ khi bắt gian tại giường hay có được bằng chứng xác thực, thì làm sao có thể kiểm tra được nữa?
Tông Triển Bạch nới lỏng cổ áo, vì trời nóng nên trên da anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh cười tủm tỉm: “Đương nhiên là kiểm tra ở trên gường rồi.”