“,”Khi Hà Thuỵ Trạch đang định cởi quần cô ra thì điện thoại trong túi cô reo lên.
Hà Thuỵ Trạch nhanh chóng móc điện thoại đang kêu trong túi cô ra, trên màn hình hiển thị tên Tiểu Hi.
Là Lâm Tinh Tuyệt gọi đến.
Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay dùng lực nắm lấy thân điện thoại, anh ta do dự một lúc mới nhấn nút nghe.
Không nghe điện thoại thì anh ta sợ sẽ có những nghi ngờ không cần thiết.
“Alo, mẹ à, sao mẹ vẫn chưa về vậy?”
Giọng nói của Lâm Tinh Tuyệt truyền đến.
Anh ta dịu giọng lại để gọng nói của anh ta trở nên bình tĩnh, “Mẹ con đi nhà vệ sinh rồi, một lát nữa sẽ về nhà.”
“À, là cậu ạ, cậu bảo với mẹ con rằng mẹ con về nhà sớm một chút, em gái con đang tìm mẹ không chịu đi ngủ.”
Hà Thuỵ Trạch, “Cậu biết rồi.” Nói xong, Hà Thuỵ Trạch lập tức cúp điện thoại.
Lâm Tử Lạp nằm ở trên ghế sofa hơi động đậy lông mi, hình như cô nghe thấy có người nói chuyện, nhưng mí mắt cô khá nặng không thể mở ra được.
Hà Thuỵ Trạch đặt điện thoại lên bàn, tay anh ta đột nhiên thu lại, giống như chiếc điện thoại là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Anh ta khó khăn lắm mới chuẩn bị xong, cũng đã hạ quyết tâm, sau khi bị Lâm Tinh Tuyệt ngắt đoạn thì anh ta lại có một chút không biết nên làm từ đâu.
Ánh mắt anh ta lại một lần nữa nhìn vào cơ thể Lâm Tử Lạp, nhìn dáng người mê hoặc lòng người kia thì rất nhanh dục vọng trong lòng anh ta lại rục rịch một lần nữa.
Anh ta thích cô, thích cô rất nhiều năm rồi.
“Anh trai nhất định sẽ đối xử tốt với em.” Anh ta nắm chặt hai tay nhiều lần mới khôi phục lại sự bình tĩnh rồi đưa tay ra cởi quần cô.
Bàn tay anh ta rất lạnh, khi chạm vào da cô thì khiến cô có cảm giác.
Trên người cô cũng cảm nhận được cảm giác mát lạnh.
“Ựm——”
Cô nhấc mí mắt rất nặng lên.
Nghe thấy tiếng động, Hà Thuỵ Trạch hoảng hốt khép áo cô vào.
Lâm Tử Lạp tỉnh lại.
Lâm Tử Lạp, “Anh đang làm cái gì vậy—-”
Cô còn chưa nói xong thì phát hiện cúc áo của cô đã bị cởi ra hết, da thịt bị hở ra, áo lót bên trong hoàn toàn hở hết ra.
Ầm!
Đầu cô bị cái gì nổ tung.
Cô hoảng hốt bò dậy. Ôm lấy cơ thể mình, mắt cô mở to ra, không thể tưởng tượng nổi, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hà Thuỵ Trạch, “Anh—-”
“Anh—-” Hà Thuỵ Trạch muốn giải thích, nhưng lại không tìm ra từ nào để nói.
Lâm Tử Lạp bình tĩnh lại một lúc, dường như cũng đã có thể hiểu được đây rốt cuộc là chuyện gì.
Cô không muốn tin Hà Thụy Trạch có thể làm chuyện như vậy đối với cô, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.
Cô kính trọng anh ta, lại có một chút áy náy, anh ta là một người mà cô đặc biệt không muốn làm tổn thương, nhưng anh ta đối với cô lại—-
Lâm Tử Lạp, “Cút!”
Lâm Tử Lạp gào thét lên như người bị bệnh tâm thần.
Cảm giác đau lòng, ấm ức và thất vọng bao phủ cả trái tim cô, đau đến mức không thể hô hấp được.
Hà Thụy Trạch, “Em nghe anh nói—-”
Hà Thụy Trạch định giải thích.
Lâm Tử Lạp cười ngượng, “Sự thật bày ra trước mắt, anh còn giải thích cái gì?
“Anh___” Hà Thụy Trạch nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thất vọng của cô, những lời nói còn mắc ở cổ họng chưa nói ra lại nói ra, “Anh bảo vệ em nhiều năm như vậy, anh chỉ cần cơ thể của em có một lần mà thôi.”
Lâm Tử Lạp, “Anh đang nói cái gì?”
Trái tim cô giống như được buộc thêm một hòn đá lớn vậy, không ngừng chìm xuống.
Hà Thụy Trạch, “Em sớm đã không phải xử nữ nữa rồi, ngay cả con cũng có rồi, hà tất phải làm ra vẻ thuần khiết.” Hà Thụy Trạch cúi người lại gần cô, ôm chặt lấy cô, “Anh sẽ lấy em, anh cũng sẽ coi Tiểu Hi và Tiểu Nhụy như con của mình___”
Lâm Tử Lạp, “Tránh ra.” Lâm Tử Lạp dùng sức đẩy anh ta ra, “Anh buông em ra.”
Hà Thụy Trạch, “Không kịp nữa rồi.” Đã đến bước này rồi, cho dù anh ta không làm thì cô cũng sẽ hận anh ta.
Nếu đã như vậy thì không bằng làm cho rồi.
Lâm Tử Lạp, “Bỏ em ra, bỏ em ra.” Lâm Tử Lạp điên cuồng đẩy anh ta ra, cô định vùng vẫy thoát ra khỏi lòng anh ta.
Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch nhau quá lớn, cho dù Hà Thụy Trạch không phải thuộc dạng người có thể lực tốt, nhưng so với Lâm Tử Lạp thì sức lực của anh ta vẫn khỏe hơn cô rất nhiều.
Cô vốn không đẩy được anh ta ra.
Hà Thụy Trạch đè cô xuống ghế sofa, anh ta điên cuồng hôn loạn lên mặt cô, tóc cô và cổ cô.
Lâm Tử Lạp quay đầu lại nhìn thấy chai rượu trên bàn, cô đưa tay ra túm lấy nó đập vào đầu Hà Thụy Trạch__
Một tiếng bốp!
Chất lỏng đỏ tươi theo tóc anh ta chảy xuống, trên người cô cũng vậy, mang theo hơi rượu vang nồng nặc,
Hà Thụy Trạch dường như không dám tin, cô lại lấy chai rượu đập vào đầu anh ta.
Từng cơn đau đớn ở trên da đầu truyền xuống, nếu như không có rượu vang che mất thì lúc này chắc chắn sẽ có máu chảy xuống.
Thậm chí có mùi tanh của máu.
Lân Tân Ngôn nhân cơ hội Hà Thụy Trạch buông lỏng cô ra thì dùng hết sức đẩy anh ta ra, Hà Thụy Trạch bị đẩy bất ngờ không kịp đề phòng nên đã ngã xuống đất.
Lâm Tử Lạp chỉ có một ý nghĩ, đó chính là chạy trốn, cô vốn không hề đi lại xem anh ta thế nào. Cô kéo khóa quần lên, hai tay nắm chặt khép lại áo, chạy ra khỏi phòng bao.
Cô đi loạng choạng, lâu lâu lại quay lại đằng sau nhìn một cái, nhìn xem Hà Thụy Trạch có đuổi theo sau hay không.
Hà Thụy Trạch nhịn đau, đuổi theo, “Ngôn Ngôn___”
Lâm Tử Lạp nghe thấy tiếng anh ta, dây cót căng cứng đột nhiên bị đứt mất, cô chạy càng nhau hơn, căn bản không chú ý đến đường phía trước, cô đâm sầm vào người ở cửa.
Cô ôm thấy mình, “Xin lỗi, xin lỗi, xin nhường đường cho tôi một chút.”
Đối phương không hề tránh đường mà đưa tay nâng cằm cô lên.
Khi bốn mắt nhìn nhau thì hai bên đều rất kinh ngạc.
Lâm Tử Lạp lên tiếng, “Sao lại là anh?”
Tông Triển Bạch không trả lời mà nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của cô, nút áo bị cởi hết, nếu không phải hai tay cô đang khép chặt lại thì áo lót bên trong đã bị hở hết ra ngoài, vải màu trắng, dính đầy màu đỏ giống như máu, tóc rất loạn, trên mặt có nước mắt và rượu.
Quần vẫn còn nguyên vẹn, nhìn xuống dưới nữa, một đôi chân trần.
Cô đi giày cao gót, giày cao gót không thích hợp để chạy bộ, cho nên khi cô có được khoảng trống để chạy trốn thì cô đã cởi bỏ giày.
Tông Triển Bạch nhìn cô, trong mắt anh nhìn thấy được cảnh nguy nan của cô.
Tông Triển Bạch không nói gì, anh cởi áo trên người ra khoác lên người cô, anh bế cô lên đặt vào trong xe.
Lâm Tử Lạp cuộn người lại ngồi trên xe.
Giống như là chịu phải sự kinh hãi vô cùng lớn.
Tông Triển Bạch khởi động xe rời đi, anh lái xe rất nhanh.
Đường cong trên khuôn mặt anh rất lạnh lùng lại cứng rắn, hai rìa môi cắn chặt giống nhứ một thanh kiếm sắc bén.
Hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Anh cầm điện thoại lên đến xem cũng không liền liền ngắt thẳng máy.
Anh vừa đặt điện thoại xuống thì nó lại reo lên, giống như nếu anh không nghe thì không chịu thôi.
Anh nhấn nút nghe máy, lập tức có một giọng nói đàn ông truyền đến, “Cậu đến chưa vậy? Mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
Tông Triển Bạch, “Mình không đi nữa đâu.”
“Mọi người khó khăn lắm mới tụ tập lại với nhau, sao cậu có thể không đến chứ—-”
Đối phương còn chưa nói xong thì Tông Triển Bạch đã cúp mất máy, anh ném điện thoại vào chỗ bảng điều khiển.
Ngón tay anh dùng sức xoay vô lăng, khi anh đang định lên tiếng hỏi Lâm Tử Lạp đã xảy chuyện gì thì điện thoại lại reo lên.
Sự tức giận chịu đựng, cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này, anh cầm điện thoại lên, nhấn nút nghe, “Tôi nói tôi không đi nữa, cậu bị điếc à? Hay là không nghe hiểu tiếng người?!”
Quan Kình bị doạ cho giật mình, chuyện này là sao vậy?
Anh ta không chọc giận anh chứ?
“Tôi, tôi muốn hỏi, xe kia tôi đã mua xong rồi, có cần tôi mang chìa khoá đến cho anh không?” Quan Kình dè dặt hỏi.
Lần trước nghe Vu Đậu Đậu nói cô muốn mua xe.
Cho nên anh mới bảo Quan Kình đi nghe ngóng xem cô thích mẫu nào, sau đó mua về.
“Cứ để ở chỗ cậu trước.” Tông Triển Bạch ngắt máy, để không bị ai quấy rầy nữa, anh đã tắt nguồn và ném sang một bên.
Lúc này, xe đã lái đến chỗ ở của anh.
Không phải biệt thự, mà là một khách sạn cách công ty rất gần, anh thuê dài hạn một phòng ở đó.
Chỗ này cách công ty rất gần, lúc nào quá bận rộn thì anh sẽ nghỉ ngơi ở đây.
Ở nhà có vú Vu, nếu như đưa Lâm Tử Lạp trở về thì vú Vu nhất định sẽ nói rất nhiều.
Bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh.
Không muốn bị bất kì ai làm phiền.
Sau khi đỗ xe xong thì anh ôm Lâm Tử Lạp xuống.
Đi vào khách sạn, bước vào thang máy.
Lâm Tử Lạp vùi đầu vào ngực anh, rất yên tĩnh, giống như vẫn chưa trở lại bình thường sau khi bị kinh ngạc.
Bước vào phòng, Tông Triển Bạch đặt cô lên giường.”