Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Ngôn Hi cúi người để cô bé xuống.





Cô bé đứng vững hai chân trên bậc thang, ngẩng đầu nói: “Em đi gọi người.”





Nói xong không đợi Tông Ngôn Hi trả lời liền nện những bước chân nhỏ chạy xuống cầu.





Cô nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô bé thì không khỏi mỉm cười, đứa nhỏ này thật quá hấp tấp.





Bóng dáng của cô bé nhanh chóng biến mất, cô không chờ thêm mà vịn lan can chậm rãi đi xuống, cố gắng không chạm đến bàn chân kia.





Đi khỏi cây cầu một chút, cô khập khiễng lê chân đi đến căn nhà ở xa xa.





Đánh đổi một khoảng thời gian dài nhưng may mắn là đã đến, chỉ có điều tất cả cánh cửa đã khóa chặt.





Chỉ lóe lên ánh đèn ở cổng, trong phòng tối đen giống như không có người.





Tông Ngôn Hi thoáng ngạc nhiên.





Mọi người đâu rồi?





Cô tiến lên gõ cửa nhưng không ai đáp lại.





“…”





Đã xảy ra chuyện gì?





Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra liên lạc Trang Gia Văn.





Điện thoại cũng không lập tức kết nối, lúc tiếng chuông thứ hai vang lên thì mới được kết nối.





Cô nóng nảy hỏi: “Bố mẹ đâu rồi?”





Trang Gia Văn không hiểu rõ: “Đang ở nhà mà.”





“Đèn trong nhà không mở một cái, người đi đâu rồi?”





Trang Gia Văn: “…”





“Chị đang ở đâu vậy?” Anh ấy hỏi.





Tông Ngôn Hi không chút nghĩ ngợi trả lời: “Đang tại nơi ở của bố mẹ.”





Lúc này Trang Gia Văn mới hiểu được: “Chị đi Thái Lan rồi à?”





“Đúng vậy.”





Trang Gia Văn nói: “Chị đi đến đó sao không báo với ai một tiếng?”





Tông Ngôn Hi ngồi trên đồng cỏ, tầm mắt hạ thật thấp rồi không nói gì.





Đương nhiên là cô không muốn nói nên mới không nói.





“Sinh nhật của Dì Tần sắp đến, cộng với em sắp kết hôn nên mẹ đã trở về mua sắm và sắp xếp việc hôn lễ, cho nên đã về cùng lúc với em rồi.”





“Ra vậy…”





“Đương nhiên là còn muốn trở về gặp chị, ngược lại thật tốt, chúng ta còn sợ chị không chịu gặp mặt nhưng vì sao chị lại không nói với mọi người một tiếng?”





Tông Ngôn Hi không nghĩ tới.





“Chị trở về đi, vừa vặn còn có thể kịp ngày sinh nhật của Dì Tần.”





Tông Ngôn Hi kéo váy lên nhìn đến mắt cá chân đã sưng đỏ: “Chị sợ là không thể quay về.”





“Sao lại hối hận rồi?” Không đợi Tông Ngôn Hi trả lời, Trang Gia Văn ngập ngừng một lát rồi bắt đầu thuyết giáo: “Chị đang muốn làm gì? Đã từ lâu rồi mọi người luôn chiều theo ý chị, chị muốn làm gì thì cũng đều chiều theo ý chị, hiện tại chị cũng muốn trở về gặp bố meh, tại sao giờ lại lật lọng không muốn trở về, rốt cuộc chị đang nghĩ cái gì?”





“Em nói xong chưa?” Tông Ngôn Hi bình tĩnh hỏi.





Trang Gia Văn tức giận: “Nói xong rồi.”





“Chị không phải không muốn trở về, chỉ là không cẩn thận bị trật chân rồi.”





Trang Gia Văn ho nhẹ một tiếng: “A, thì ra không phải chị lật lọng, vậy chị đến bệnh viện khám đi, em sẽ nói tình hình hiện giờ của chị với bố mẹ.”





Tông Ngôn Hi phủi đất cỏ: “Đừng nói với bố mẹ sẽ khiến họ lo lắng cho chị, vết thương nhỏ thôi, chị chữa khỏi sẽ về ngay mà.”





“Vậy được, về sau có chuyện gì thì phải liên hệ em kịp thời.”





Trang Gia Văn dặn dò: “Trước tiên đến bệnh viện khám đi.”





“Được, vậy chị cúp máy nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK