“Cậu xảy ra chuyện sao lại không nói với tôi?”
Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống ghế sofa, nói:
“Không phải cậu đang cần chuẩn bị cho hôn lễ sao, tôi chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho cậu mà thôi.”
Tông Triển Bạch có chút không thoải mái, hừ lạnh một tiếng:
“Cậu dự định giải quyết chuyện này như thế nào?”
Loại chuyện như thế này có thể giấu giếm được sao? Lỡ như lại tạo thành kết quả không thể cứu vớt thì phải làm như thế nào? Có cần tiền đồ nữa hay không cơ chứ?
“Hai người các cậu đang nói cái gì thế?” Tô Trạm đi vào phòng, nhìn Thẩm Bồi Xuyên mà hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra với cậu rồi à?”
Thẩm Bồi Xuyên cúi gằm mặt, không hé môi nửa lời.
Tông Triển Bạch nới lỏng cổ áo:
“Vẫn còn không định nói à?”
“Vừa mới sáng sớm nay cục trưởng Tống đã gọi tôi tới cục. Tôi vừa tới cục liền nhìn thấy người của phòng thanh tra, họ nói rằng tôi đã nhận hối lộ. Hiện giờ tôi đã bị đình chỉ công tác, đang bị tiến hành điều tra.” Thẩm Bồi Xuyên cúi gằm mặt nói.
“Tên khốn nạn!”
Tô Trạm tức đến chửi ầm cả lên:
“Tên tiểu nhân Cố Bắc này đúng là con mẹ nó vô liêm sỉ mà.”
Tông Triển Bạch tuy đã sớm có suy đoán trước ở trong lòng, nhưng đến khi biết được hắn ta sử dụng sai lầm trí mạng như vậy để hãm hại Thẩm Bồi Xuyên thì vẫn cảm thấy rất mất bình tĩnh.
Nói gì thì nói, đối với một nhân viên công chức mà nói, bị điều tra tội nhận hối lộ chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đối với con đường thăng quan tiến chức sau này.
Theo như những gì Cố Bắc nói, nếu như hắn thực sự giở trò ở trong đó, gán chắc cho Thẩm Bồi Xuyên cái tội đã nhận hối lộ mà nói, vậy thì Thẩm Bối Xuyên liền đi đời rồi.
“Bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây?” Tô Trạm sốt ruột hỏi. Việc này liên quan tới tiền đồ của Thẩm Bồi Xuyên, nếu giải quyết không tốt thì chắc chắn cậu sẽ thân bại danh liệt.
Khi Tông Triển Bạch quyết định tổ chức hôn lễ, anh ấy sợ Cố Bắc lại ra tay giở trò, vậy nên đã làm chuẩn bị trước. Chẳng qua chỗ dựa của Cố Bắc là ông Cố, vậy nên mấy người anh rể của hắn chẳng qua cũng vì nể mặt của ông Cố nên mới cho hắn vài phần mặt mũi mà thôi.
Nếu như ông Cố nằm xuống rồi, vậy thì Cố Bắc còn có cái gì chứ?
Đã đánh trận ở thời cổ đại thì phải nắm được đạo lí muốn bắt giặc trước tiên phải bắt tướng. Nếu đã bắt được “tướng” thì anh còn cần gì phải dây dưa nhiều với Cố Bắc làm gì nữa.
“Các cậu cứ về trước đi, việc này để tôi giải quyết cho.” Tông Triển Bạch đứng dậy, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn chuẩn bị rời đi.
“Cậu có cách gì rồi à?” Tô Trạm không thể tin được mà nhìn anh.
Thẩm Bồi Xuyên cũng rất ngạc nhiên, cả hai người bọn họ đều nhìn vào anh.
Tông Triển Bạch cũng chẳng muốn giải thích phải làm như thế nào, nhìn ánh mặt sửng sốt của bọn họ, nhếch mi hỏi lại:
“Sao hả, không tin vào tôi được hả?”
Tô Trạm gật đầu, rồi lại hoang mang lắc đầu:
“Bọn tôi đương nhiên tin được vào cậu rồi, chỉ là cậu có người để dùng à?”
Dù sao anh cũng chỉ là người làm kinh doanh mà thôi, cũng chẳng phải người làm quan, định đối phó với Cố Bắc như thế nào đây?
Tông Triển Bạch cười, bày ra cái vẻ mặt bí hiểm:
“Tôi không có người, nhưng vợ tôi thì lại có.”
Trước kia, sau khi nghe máy cuộc gọi từ Thiệu Vân, Lâm Tử Lạp đã lưu số điện thoại của Thiệu Vân vào trong máy của Tông Triển Bạch, bảo anh khi có chuyện không thể ra mặt được thì hãy cứ tìm Thiệu Vân.
Thực ra đến cả Lâm Tử Lạp cũng không hiểu được cha mình rốt cục là người như thế nào, thế nhưng cô cũng chẳng muốn đi tìm hiểu làm gì. Giống như những gì Văn Nhàn đã nói trong thư, chỉ cần biết ông ấy là một người tốt là được rồi.