Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền trong tay Trần Thanh mặc dù không bằng Văn Khuynh, nhưng thân phận thì không phải chuyện đùa.





Chức vụ của Văn Khuynh và Trần Thanh như trước khi đánh cược, Trần Thanh là chính ủy, Văn Khuynh là tướng quân.”





Luận chức vụ, Trần Thanh là quan to nhưng về quyền lực thực sự Văn Khuynh mới có thuộc hạ.





“Tôi nghĩ thêm đã.” Tông Triển Bạch còn chưa nghĩ ra phương án có thể giải quyết triệt để chuyện này.





Dù gì chuyện này cũng do Văn Khuynh mà nên, chỉ giải quyết phía Trần Thanh mà Văn Khuynh không buông tay thì chuyện này không thể nào kết thúc.





Anh muốn kéo dài, không thể một phát trúng đích thì anh sẽ không ra tay manh động.





Thẩm Bồi Xuyên nghĩ ngợi một lúc: “Tôi cảm thấy Trần Thanh dễ đối phó, trong tay chúng ta nắm được thóp của hắn, chỉ là phía Văn Khuynh…” Anh ngừng lại một lát: “Dù gì chị dâu cũng sinh cho anh hai đứa con, bây giờ lại đang bụng mang dạ chửa lại bị cuốn vào vụ án mạng này, nhưng thực ra cũng không cần lo lắng quá.





Thực ra anh muốn nói là không cần nương tay với Văn Khuynh.





Dù gì Văn Khuynh cũng không phải bác ruột của Tông Triển Bạch.





Văn Nhàn cũng không phải mẹ ruột của anh.





Tông Triển Bạch không hề nheo mắt, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không có chút nào dao động, cứ như không nghe thấy lời Thẩm Bồi Xuyên.





Kỳ thực anh đều nghe thấy cả, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, không phải anh niệm tình, lần trước Văn Khuynh tới công ty tìm anh, anh cũng nói rất rõ ràng rồi.





Trong khi đó, họ nắm trong tay điểm yếu của Trần Thanh chứ không phải của Văn Khuynh nên anh không kiên trì thì chuyện này vẫn sẽ không xong.





Trừ khi chuyện Trần Thanh sai người gây án mạng có liên quan tới Văn Khuynh.





Anh híp mắt…như trầm tư suy nghĩ điều gì đó.





Thẩm Bồi Xuyên biết rõ chuyện này nói thì dễ, làm thì khó.





Dù sao Tông Triển Bạch cũng là người có máu có thịt, có tư duy tình cảm nên chuyện chĩa súng về người trước đây từng gọi là bác cũng phải đắn đo ít nhiều.





Hơn nữa bây giờ anh còn chưa biết Văn Khuynh không phải là bác mình nên chắc chắn không thể tránh khỏi nổi tâm tranh đấu.





Thẩm Bồi Xuyên thầm nghĩ trong lòng.





Rõ ràng anh và Tông Triển Bạch không chung một dòng suy nghĩ.





“Tôi đi gặp Văn Hoài.” Đột nhiên, Tông Triển Bạch lên tiếng.





Tông Triển Bạch mở to mắt: “Anh nghĩ ra đối sách rồi?”





“Nguyên nhân dẫn tới cái chết của Hà Thụy Trạch không đừng tiết lộ ra ngoài, thử điều tra xem cái chết của Hà Thụy Trạch là giao dịch giữ anh ta và Trần Thanh hay là Văn Khuynh?”





Trong lòng anh đã có kế sách, cho dù có liên quan tới ai, anh cũng phải xác định được vai diễn của Văn Hoài trong cái chết của Hà Thụy Trạch.





Nhưng anh đoán, Hà Văn Hoài không biết, anh ta cũng chỉ là một quân cờ của Trần Thanh.





Dù gì hổ dữ cũng không ăn thịt con, trừ khi không không có tính người hoặc lợi ích Trần Thanh đem lại quá lớn, nhưng nhà họ Hà làm ăn kinh doanh, e là Trần Thanh cũng không giúp được gì.





Hơn nữa lợi ích lớn tới đâu mà khiến Hà Văn Hoài không tiếc hai mạng người?





Trong đó chắc chắn còn rất nhiều chuyện Văn Khuynh không biết.





“Được. Dừng xe ở đây cho tôi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Tông Triển Bạch dừng xe bên đường: “Có tin gì gọi cho tôi.”





Thẩm Bồi Xuyên đẩy xe ra rồi đi xuống, lúc đóng cửa xe lại còn nói: “Anh đi đi, tôi bắt xe.”





Tông Triển Bạch nhìn anh một lát rồi lái xe đi.





Anh giơ tay liếc nhìn thời gian, đã là buổi chiều, cũng không định đi công ty, liền lái xe trở về biệt thự.





Lý Chiến ngồi bên hồ trước cửa lớn nhìn thấy một chiếc xe đi tới. Anh đứng dậy, Tông Triển Bạch dừng xe lại.





“Sao em lại tới đây.” Anh xuống xe.





Lý Chiến nói: “Có đồ muốn giao cho anh.”





Nói rồi, anh lấy từ trong túi ra một chiếc USB: “Đây là toàn bộ tư liệu ghi lại được trong quán bar.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK