Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Thẩm Bồi Xuyên hình như vẫn còn vương vấn lời nói vừa rồi của Tông Triển Bạch, bỗng anh nói ra một câu: “Cậu giới thiệu bạn gái cho tôi đi.”





Đến tuổi này rồi mà anh vẫn chưa có bạn gái, hình như không được bình thường cho lắm.





Tông Triển Bạch liếc anh ta: “Tôi còn tưởng cậu thích tôi cơ.”





Hả?





Thẩm Bồi Xuyên chớp chớp mắt, sau khi hiểu ra mới trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu mới thích đàn ông ấy.”





Tôi rất bình thường mà!





Ôi trời ơi!





Lúc này có người đi đến nói nhỏ: “Các anh đến thẩm vấn tư, thời gian không nhiều, hãy nhanh lên, người đang ở bên trong.”





Bên trong là phòng nghỉ ngơi của anh ta, anh nói có việc muốn hỏi cô gái đó nên dẫn cô ta vào đó.





Thẩm Bồi Xuyên nói biết rồi.





Anh ta đứng ở cửa: “Tôi canh ở đây, hai người vào đi, đừng gây ra động tĩnh quá lớn.”





Anh sợ bị người khác nghe thấy.





Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng, sau đó đẩy cửa vào.





Nhà tù có ca trực đêm, đây là phòng dành cho ca trực đêm, nếu mệt là vào trong nghỉ.





Phòng không to, rất sạch sẽ, có một chiếc giường đơn dựa vào tường. Đầu giường còn có một cái bàn, trên bàn có bình nước ấm. Người phụ nữ ngồi dựa vào bên giường, trên người mặc bộ quần áo tù xanh kẻ sọc. Cô ta cúi đầu xuống, dường như nghe thấy tiếng mở cửa mới ngẩng đầu lên.”





Người phụ nữ trông khoảng năm mươi tuổi, khả năng vì cuộc sống không như ý, tuổi tác đã cao rồi, tóc cắt đến mang tai, không cao, rất gầy, đôi mắt vô cảm. Nhìn hai người đàn ông đi vào, ánh mắt mới định thần lại.





Thẩm Bồi Xuyên nói cho Tông Triển Bạch tình hình: “Tôi xem qua bản án vào tù của người phụ nữ này rồi, bà ta giết chồng mình, trong đó ghi là cố ý giết người, bị phạt tù chung thân.”





Người phụ nữ kia cảnh giác nhìn họ: “Các người là ai, các người muốn làm gì?”





Đặc biệt là đề phòng hơn với Thẩm Bồi Xuyên, vì buổi sáng người này đã đến đây, còn tra hỏi từng người trong tù với Hà Khiếu Ninh.





Hình như là điều tra về cái chết của Hà Khiếu Ninh.





Thẩm Bồi Xuyên không lãng phí thời gian với bà ta: “Bà đã giết Hà Khiếu Ninh.”





Bà ta ngạc nhiên: “Cậu nói linh tinh gì thế? Có chứng cứ gì không?”





Thẩm Bồi Xuyên cười: “Sáng nay lúc thẩm tra, tôi cho bà xem giấy chứng nhận của tôi, biết thân phận của tôi rồi nhỉ.”





Bà ta không nói gì, ngầm thừa nhận.





Thẩm Bồi Xuyên lại nói tiếp: “Đương nhiên, chỉ ra thủ phạm cần chứng cứ, điều này bà không hỏi, tôi cũng sẽ cho bà tâm phục khẩu phục. Trong bản án bà giết chồng mình đã lưu lại vân tay và DNA, mà trong khe ngón tay của Hà Khiếu Ninh tôi tìm thấy DNA của bà, sau cổ của bà có vết tích, rõ ràng là do móng tay tạo ra. Sáng nay lúc hỏi bà, bà nói vì ngứa nên gãi, rốt cuộc ngứa thế nào mà gãi đến xước cả da?





Lúc đó bà nói dối, chính là che đi vụ xô xát giữa bà và Hà Khiếu Ninh. Tôi biết, bà không cố ý giết người, nhất định là có người sai khiến bà đúng không?”





Bà ta ngẩn người nhìn Thẩm Bồi Xuyên rất lâu, rồi đột nhiên quỳ xuống.





Thẩm Bồi Xuyên lùi về sau: “Bà làm gì vậy? Bà nên biết rõ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cầu xin tôi không có ích gì đâu, trừ khi bà tự nói ra tại sao lại giết người. Dĩ nhiên bà không nói, tôi cũng có thể điều tra rõ ràng, những người tôi có thể tiếp xúc trong này, điều tra lần lượt, tìm được nguyên nhân cũng là chuyện sớm muộn.”





Anh dùng cách lạt mềm buộc chặt.





Bà ta cúi đầu: “Tôi biết chuyện này sớm muộn gì cũng bị bại lộ, lúc đó tôi bị ma nhập, là canh ngục Hàn bảo tôi làm. Anh ta nói chỉ cần tôi làm thì sẽ được giảm án, tôi có thể ra ngoài. Cậu biết đấy, chồng tôi chết rồi, tôi còn cô con gái năm nay lên năm nhất đại học, nó là nỗi bận tâm duy nhất của tôi. Tôi vốn nghĩ ra ngoài có thể chăm sóc con bé hai năm…”





Đang nói, bà ta khóc không thành tiếng.





Tông Triển Bạch đứng ngược sáng, không nhìn rõ cảm xúc.





Thẩm Bồi Xuyên lại thấy kì lạ, thừa nhận nhanh vậy sao.





Chỉ là, xem ra cũng là một người đáng thương.





Bà ta lau nước mắt: “Năm tôi vào đây là khi con bé lên lớp mười, lúc đó mới mười mấy tuổi, chồng tôi lại thích đánh bạc, trong nhà không chỉ có tiền cho ông ta, lại còn nợ nần chồng chất. Mấy năm nay con bé phải tự nuôi sống bản thân, có lúc vào thăm tôi còn cho tôi tiền, sợ tôi sống không tốt.”





Bà ta càng nói càng đau lòng, cảm thấy có lỗi với con gái mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK