Khi bộ phim kết thúc, Lâm Tử Lạp luôn vẫn cúi gằm mặt xuống vì sợ bị người ta nhìn thấy.
Bọn họ quay về khách sạn, phòng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, hai người cũng không đi đâu nữa, ăn cơm thì cũng gọi người mang tới, cả ngày ở cùng một chỗ với nhau.
Buổi tối, Lâm Tử Lạp bị Tông Triển Bạch kéo vào phòng tắm để cùng tắm uyên ương, đương nhiên không chỉ đơn giản là tắm như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ làm chuyện vợ chồng nên làm.
Ngày hôm sau Tông Triển Bạch cùng cô đi kiểm tra sức khỏe.
Lần trước ở thành phố C. Anh lén lút cải trang thành bác sĩ để đi cùng cô, bây giờ thì ai cũng biết bọn họ là vợ chồng rồi, đàng hoàng cùng nhau đi vào.
Trước đó đã đặt lịch hẹn rồi nên có thể đến khám mà không phải xếp hàng chờ đợi.
Đến nay đã hơn sáu tháng.
Sau khi kiểm tra xong Tông Triển Bạch đi lấy kết quả, Lâm Tử Lạp ngồi trên dãy ghế ở hành lang và đợi anh.
Lúc này, một người phụ nữ đến ngồi bên cạnh cô.”
Cô đến đây để khám sao?” Người phụ nữ liếc nhìn bụng của cô.
Lâm Tử Lạp lịch sự gật đầu.
“Số cô thật tốt, một đám cưới hoành tráng như vậy thật sự làm người ta ghen tị.” Cố Huệ Nguyên cười nói.
Lâm Tử Lạp quan sát cô ta và hỏi: “Chúng ta có biết nhau không nhỉ?”
“Cô có thể không biết tôi, nhưng mà tôi biết cô.” Cố Huệ Nguyên vẫn cười.
Lâm Tử Lạp khẽ cau mày, trong đầu nhớ lại xem, cô xác định là mình chưa nhìn thấy cô ta bao giờ.
“Tại sao cô lại biết tôi? Cô là ai?” Lâm Tử Lạp rất cảnh giác với người lạ, cô lấy lý do lấy cái túi để rút điện thoại di động ra.
Một khi có chuyện gì, cô có thể lập tức gọi điện thoại kêu cứu.
Cố Huệ Nguyên nhìn thấy hết động tác của cô và thầm nghĩ người phụ nữ này khá cảnh giác.
“Cô đã nhận được quà cưới mà tôi tặng chưa? Có mặc cho chồng cô xem không?”
Sắc mặt Lâm Tử Lạp lập tức thay đổi, món quà đó là của cô ta sao? Cô ta là ai? Cô ta muốn làm gì? Ngay cả Thẩm Bồi Xuyên cũng không tìm thấy được cô ta mà?
“Rốt cuộc cô là ai?” Cô nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng bất an.
Cô luôn cảm thấy rằng người phụ nữ này đã cố ý tiếp xúc với mình, và không có ý tốt.
“Cô không cần biết tôi là ai, tôi chỉ là một người bất hạnh, cô đến kiểm tra thai nhi, còn tôi thì…”
Cố Huệ Nguyên chỉ về hướng phòng mổ, “Tôi đến đây để phá thai không đau.”
Cô ta đứng lên và nói: “Tôi nói thật đấy, tôi thực sự ngưỡng mộ cô, cô có một người chồng rất yêu cô, và con của cô thì được chăm sóc, mà của tôi thì không thể sinh ra.”
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì? Tại sao lại nói cho tôi chuyện này?” Lâm Tử Lạp lạnh lùng nói.
“Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn tìm một người để giãi bày nỗi niềm trong lòng mà thôi, Dù sao thì đứa con của tình nhân cũng không có tư cách gì để được sinh ra trên thế giới này, hơn nữa, nó làm sao tồn tại được nếu ba nó đã có vợ con chứ? Có lẽ là người đàn ông kia chỉ nhất thời bốc đồng với tôi mà thôi…tôi nghĩ anh ấy thật sự rất yêu vợ, nếu không thì anh ấy làm sao có thể đối tốt với cô ấy như vậy?”Cô ta cố ý ám chỉ điều gì đó.
Cô ta nói xong lập tức quay lưng bỏ đi.
Lâm Tử Lạp cau mày càng chặt, người phụ nữ này là có ý gì?
Trong lời nói của cô ta muốn ám chỉ điều gì?
Cô lấy điện thoại di động ra và gọi cho Thẩm Bồi Xuyên.
Lúc này Thẩm Bồi Xuyên đang nghe điện thoại, anh ấy cử người bám theo Cố Huệ Nguyên, cuối cùng lại bị mất dấu cô ta, bây giờ họ đang báo cáo cho Thẩm Bồi Xuyên.
“Sao lại như thế này? Làm sao lại có thể mất dấu được?” Thẩm Bồi Xuyên lớn tiếng hỏi.
“Chắc chắn là cô ta đã phát hiện, cô ta đi vệ sinh rất lâu không ra, tôi đi vào tìm thì người đã không còn trong đó nữa, tôi cũng không thể đi theo vào phòng vệ sinh nữ được cho nên là…là do tôi sơ suất.”
“Tôi biết rồi, tiếp tục tìm kiếm đi” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng, người phụ nữ này rõ ràng là có ý đồ xấu, cố tình tặng quà cưới cho Lâm Tử Lạp, lại còn rất nhạy cảm phát hiện ra có người đang theo dõi mình và có thể thoát khỏi những người theo dõi. Rất thông minh.