Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nghiêng đầu thấp mâu, nhìn cô mặt mày vui vẻ: “Như vậy dễ dàng liền thỏa mãn?”





Lâm Tử Lạp cười, thật ra con gái thường rất dễ thỏa mãn, chỉ cần có đầy đủ cảm giác an toàn, những món quà bất ngờ, sẽ cảm giác rất hạnh phúc.





Tài xế mở cửa xe cho họ, khi bọn họ chuẩn bị lên xe, có giọng nói truyền tới từ phía sau.





“Chị dâu.”





Lâm Tử Lạp quay đầu, nhìn thấy phía đối diện bên đường đang có một chiếc xe dừng lại, Lý Chiến đẩy cửa xe ra xuống,băng qua đường: “Em còn tưởng rằng em bị hoa mắt.”





Anh ta cũng đang muốn đi tìm Lâm Tử Lạp, chỉ là khi đi ngang qua nơi này, xuyên thấu qua kính cửa sổ thấy người trong tiệm hoa rất giống Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch, nhưng là không dám xác nhận, bởi vì anh ta cảm thấy bọn họ không phải hai người “ngây ngô” như vậy.





Mấy chuyện như mua hoa này, chỉ có những người trẻ đang yêu nhau mới làm.





Anh ta cúi đầu, do dự một chút: “Chuyện đó… chị dâu, ba em bị bệnh, ông ấy muốn gặp chị.”





Tôi không có thời gian.” Lâm Tử Lạp thẳng thừng từ chối, đồng thời khoác tay Tông Triển Bạch lên xe, Lý Chiến đuổi theo, ánh mắt anh ấy đã hơi đỏ lên: “Chị dâu… có lẽ không nên gọi thế này…”





“Em muốn làm gì?!” Bỗng nhiên Lâm Tử Lạp nghiêm giọng ngắt lời anh ấy.





Lý Chiến không ngờ Lâm Tử Lạp lại phản ứng mạnh đến vậy, sau đó bỗng hiểu ra vì sao cô lại như thế.





Cũng biết rõ vì sao cô lại suýt nữa ngất xỉu ở cửa nhà họ Văn.





Sau đó, anh đứng ở cửa nhà họ Văn nhìn xe Lâm Tử Lạp rời đi, anh không về tìm Long Mập Mập mà trở về nhà họ Văn. Anh muốn hỏi xem có phải Văn Khuynh lại làm gì Lâm Tử Lạp hay không, bởi vì nhìn cô vô cùng không ổn, cho nên anh mới muốn hỏi cho ra nhẽ. Lý Chiến mở cửa vào nhà thì thấy Lý Tịnh đang ngồi ngẩn người trong phòng khách, sắc mặt khác thường, thấy con trai về bà mới hoàn hồn.





Khi ấy Lý Tịnh đã mời Lâm Tử Lạp ở lại ăn tối nhưng cô không để ý tới bà, vì cho rằng mình làm gì không đúng khiến cô giận nên bà mới ngẩn người ngồi trong phòng khách.





Nhưng sau đó thấy con trai về thì không quan tâm điều gì nữa, bà vội bước qua đó: “Con về rồi à? Vừa nãy mẹ nấu nhiều món lắm, hôm nay ở nhà ăn tối với mẹ nhé.”





Lý Chiến cũng không có tâm trạng ăn cơm, anh hỏi: “Ba con đâu?”





Lý Tịnh chau mày: “Sao vừa về đã tìm ba thế?”





Bà biết rõ tính tình hai ba con không hợp nhau nên rất lo lắng, nhất là Lý Chiến còn hỏi tung tích Văn Khuynh với vẻ chất vấn như thế, bà càng không dám để anh đi gặp Văn Khuynh lúc này.





Lý Tịnh kéo con trai lại, sợ anh sẽ đi tìm Văn Khuynh: “Con tìm ba làm gì?”





“Có phải vừa nãy chị dâu con tới không? Còn đã gặp ba nữa?” Lý Chiến nhìn mẹ, lời nói vẫn được coi là dịu dàng, anh có thành kiến với Văn Khuynh nhưng vẫn rất tôn trọng mẹ.





Lý Tịnh gật đầu.





Lý Chiến cười khẩy: “Chẳng trách vừa nãy suýt chút nữa chị ấy té xỉu ở cửa nhà, ba con lại làm gì rồi?!”





Khi nói tới Văn Khuynh, Lý Chiến tức đến nghiếng răng nghiến lợi.





Lý Tịnh sững sờ, trong lòng nghĩ tới lẽ nào Lâm Tử Lạp và Văn Khuynh ở trong phòng làm việc đã xảy ra xung đột gì? Cho nên vừa nãy khi bà giữ cô ở lại ăn tối, cô mới không nói gì?





“Ông ấy đang ở đâu?” Lý Chiến hỏi.





Lý Tịnh vẫn không dám nói, nhìn dáng vẻ này của Lý Chiến, nếu đi gặp Văn Khuynh thì chắc chắn hai người lại cãi nhau.





“Ông ấy ở nhà ngoại trừ cấu kết làm chuyện xấu với Trần Thanh ra thì hẳn là thích ở trong phòng làm việc.” Lý Chiến vẫn hiểu biết đôi chút về Văn Khuynh, anh gỡ tay Lý Tịnh ra rồi đi về phía phòng làm việc. Anh không gõ cửa mà cực kỳ bạo lực đá văng cánh cửa phòng, “rầm” một tiếng, cửa va vào tường phát ra tiếng vang thật lớn.





“Văn Khuynh, rốt cuộc ông muốn…”





Anh gọi thẳng tên Văn Khuynh, lời chất vấn còn chưa nói xong đã thấy Văn Khuynh nằm trên đất, Lý Chiến lập tức sửng sốt, mình còn chưa chất vấn ông ta mà sao ông ta đã nằm trên đất rồi?





Sợ con trai và chồng cãi nhau nên Lý Tịnh cũng chạy tới, thấy Văn Khuynh nằm trên đất thì bà sợ hãi kêu lên, sau đó nhanh chóng nhào tới: “Ông Văn, ông làm sao vậy? Đừng doạ tôi mà.”





Văn Khuynh chưa hôn mê, chỉ là cảm xúc quá kích động dẫn đến tắc động mạch, lại thêm lòng chấn động gia tăng gánh nặng cho tim, vì vậy dưới trạng thái cảm xúc kích động cực độ đã bị trúng gió.





Sức khoẻ ông ta vốn khá tốt nhưng trước kia đã từng bất tỉnh một lần, người gần sáu mươi tuổi, dù sức khoẻ có tốt hơn nữa cũng không thể bằng khi còn trẻ, chứ đừng nói là chịu đả kích về mặt tâm lý, nhất thời không tiếp nhận nổi.





Mắt ông ta mở rất lớn, miệng lệch sang một bên, đã không thể nói thành lời, tay chân co quắp.





Lý Tịnh sợ hãi rớt nước mắt, giận dữ mắng Lý Chiến đang sững sờ đứng ở cửa: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đưa ba con đi bệnh viện đi, muốn thấy ông ấy chết à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK