Trước mặt Tông Triển Bạch, cô bé cũng không dám gọi hai chữ bà nội, sợ anh sẽ không vui.
Lâm Huệ Tinh chịu ấm ức, muốn tìm người an ủi, buổi tối Trình Dục Tú đem cô bé đi ngủ, cảm tình cũng tốt, lúc này cũng đồng ý để bà ấy bế, dang đôi tay nhỏ ra, muốn chui vào lòng bà ấy.
Tông Triển Bạch phải cùng Lâm Tử Lạp đến bệnh viện, nên liền đưa con gái cho bà ấy.
Lâm Tử Lạp chống tay vào cằm, thấy anh bước đến, liền hỏi: “Anh tìm em, có chuyện sao?”
Tông Triển Bạch mở cửa bước lên xe: “Tần Nhã nằm viện rồi.”
“Cái gì?” Dây thần kinh của Lâm Tử Lạp liền căng cứng, bọn họ vừa mới gặp nhau cách đây không lâu, sao bỗng nhiên lại nhập viện?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Tử Lạp lo lắng hỏi.
Tông Triển Bạch nói: “Anh cũng không rõ lắm, ở bệnh viện nhân dân số hai.”
Lâm Tử Lạp khởi động xe, lái xe ra ngoài.
Tông Triển Bạch dựa sát vào, tay tùy ý đặt trên đùi của cô, Lâm Tử Lạp mặc áo len màu đen, quần jean và áo gió kaki, tay anh nóng hầm hập như có như không vuốt ve đùi cô: “Đừng quá lo lắng.”
Lâm Tử Lạp liếc mắt nhìn tay của anh: “Cô ấy mang thai, đã nhập viện thì không phải là chuyện tốt.”
Tay anh bỗng nhiên bóp đùi cô, Lâm Tử Lạp cau mày, nói từng chữ một: “Em đang lái xe đó.”
Tông Triển Bạch rất nghiêm túc nhìn cô: “Anh còn muốn có thêm một đứa con gái.”
Lâm Tử Lạp mím môi, lúc anh và cô làm chuyện đó không dùng biện pháp phòng tránh, nhưng mà cô không hề mang thai.
Lúc sinh Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh, bác sĩ nói sức khỏe của cô rất khó có thể tiếp tục mang thai.
Lúc đó, cô nghĩ chỉ cần có hai đứa nó là đủ, không cần sinh thêm cũng không sao, nhưng bây giờ…
“Xem lúc nào rảnh thì đổi họ cho hai con nhé.” Lâm Tử Lạp cũng nghiêm túc nói.
Nếu cô và Tông Triển Bạch chung sống với nhau, sau này không sinh thêm con nữa, hai đứa trẻ này cũng phải mang họ Tông.
Nếu không thì thật sự khiến Tông Triển Bạch ‘đoạn tử tuyệt tôn’?
Tông Triển Bạch bóp chặt đùi cô, lực cũng nới lỏng hơn một chút, đổi thành dịu dàng khẽ vuốt ve, anh nhớ Lâm Tử Lạp từng nói chuyện cô không thể sinh con được nữa, anh cứ tưởng là cô nói bừa mà thôi.
Bây giờ xem ra không phải như vậy, lúc hai người làm chuyện đó từ trước đến nay chưa từng dùng biện pháp tránh thai, nhưng mà cô vẫn không mang thai.
Phải biết lúc cô sinh Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh, một phát đã dính, cũng có thể nói cô rất dễ có khả năng mang thai, nhưng lần này hai bọn họ chung sống với nhau cũng được hơn hai tháng rồi.
“Em không muốn sinh thêm nữa.” Lâm Tử Lạp thật sự rất sợ, ký ức đau đớn lúc đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như mới xảy ra.
Chỉ cần cứ nhớ lại là trong lòng thấy sợ hãi.
Nếu như sức khỏe cho phép, tình cảm của cô và Tông Triển Bạch lại rất tốt, cô bằng lòng chịu đau thêm một lần nữa.
Bây giờ cứ cho là cô muốn đi chăng nữa thì cũng không có khả năng, chi bằng tự mình nói rõ ràng với anh, tránh hi vọng hão huyền.
Không có hi vọng viển vông, dĩ nhiên cũng sẽ không thất vọng.
Xe dừng ở trước cửa bệnh viện, hai người rất ăn ý không nhắc lại chuyện vừa nãy, bầu không khí có chút im lặng.
Tông Triển Bạch yên lặng xuống xe, Lâm Tử Lạp đi tới, để phá vỡ không khí yên tĩnh cô cố tình hỏi: “Là Tô Trạm gọi điện thoại cho anh à?”
Tông Triển Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trong lòng Lâm Tử Lạp nghĩ, khó khăn lắm Tô Trạm mới biết Tần Nhã mang thai, hai người phát sinh tranh chấp mới dẫn đến việc Tần Nhã phải nhập viện?
Nhưng theo lý mà nói, nếu như Tô Trạm biết Tần Nhã mang thai thì chắc chắn sẽ không tranh luận với cô mới đúng.
Cô lo lắng trước tình hình của Tần Nhã nên đi rất nhanh, Tông Triển Bạch ôm vai cô, anh không nói lời nào, chỉ ôm cô như vậy.
Lâm Tử Lạp vốn rất nóng lòng, từ từ bình tĩnh lại, đi theo từng bước chân của anh đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Tô Trạm đang đi đi lại lại ngoài hành lang, trên người anh vẫn mặc bộ quần áo ướt đẫm, chỉ có điều quãng thời gian này ở trong bệnh viện, quần áo sớm được điều hòa sấy khô được một nửa.
Anh lo lắng đứng trước cửa phòng phẫu thuật đi tới đi lui, nhìn thấy Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch đi tới, anh mới dừng bước.