Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369:





Đời này ông ấy không có duyên phận với Trình Dục Tú, hy vọng con nuôi có thể cùng con gái Trình Dục Tú nên duyên.





Cũng coi như là tiếp nối duyên phận của hai người.





Điện tâm đồ biến thành đường thẳng, tiếng bíp vang lên.





Bạch Hồng Phi chỉ để lại câu nói đó rồi qua đời.





Anh ta vẫn không thể hiểu, đứa trẻ trong miệng Bạch Hồng Phi do Dục Tú sinh, đứa trẻ đó đang ở đâu?





Sau khi Bạch Hồng Phi qua đời, anh ta cũng điều tra Trình Dục Tú, biết bà ấy đã lấy Tông Khải Phong, hơn nữa cả đời này chưa từng sinh con.





“Đã từng, ba nuôi tôi bị nhốt 6 năm, tay của ông ấy cũng đã bị chặt đứt.” Sáu năm không ngắn, lúc đầu tại sao ba nuôi anh ta lại bị nhốt.





Hơn nữa còn bị tàn nhẫn chặt ngón tay.





Những chuyện cũ đó, dường như có người nào đó đang cố tình ẩn núp, những thứ anh ta có thể tìm được thì hoàn toàn có hạn.





Anh ta đưa Tông Triển Bạch đến đây cũng là vì muốn anh đi điều tra chuyện này.





Bạch Hồng Phi nuôi dưỡng anh ta, hơn nữa còn giao toàn bộ gia sản nhà họ Bạch cho anh ta, anh ta vô cùng cảm kích công ơn dưỡng dục của Bạch Hồng Phi, anh ta muốn báo thù cho ba nuôi mình..





Nhưng anh ta lại thế đơn lực bạc.





Lúc đầu nhà họ Bạch cũng không phải gia đình bình thường, có thể nhốt được ông ấy, hơn nữa còn không để cho bất kỳ người nào tra ra được, có thể tưởng tượng được thế lực của đối phương kinh khủng thế nào.





Hôm nay, anh ta cũng chưa chắc là đối thủ của người kia.





Nếu như anh ta đoán không sai, Tông Triển Bạch rất có thể là do Trình Dục Tú sinh.





Dĩ nhiên, anh ta không có chứng cớ, bây giờ vẫn chỉ là suy đoán.





Chỉ là bây giờ Tông Triển Bạch đã dính líu trong đó, chắc hẳn muốn giữ mình cũng không thể nữa.





Có thế lực của anh ta, chắc chắn việc tra rõ chân tướng nằm trong tầm tay.”





Bị người ta nhốt sáu năm, quả thực rất tàn khốc.





Chỉ là tại sao anh ta phải nói với anh?





Dường như ngay lập tức anh đã hiểu ra, Bạch Dận Ninh dẫn anh tới đây, mục đích là có liên quan đến Bạch Hồng Phi.





Tông Triển Bạch quay đầu, ánh mắt híp lại, ánh mắt hiện vẻ u ám: “Tổng giám đốc Bạch, đây là mục đích mà anh đưa tôi đến đây?”





Bị Tông Triển Bạch đoán ra, Bạch Dận Ninh cũng không cảm thấy xấu hổ, mà là cười lớn: “Quả nhiên không lừa được tổng giám đốc Tông, tôi chỉ muốn tổng giám đốc Tông chịu điều tra, nhất định sẽ thu được kết quả lớn.”





“Có ích lợi gì cho tôi?” Rất rõ ràng, Tông Triển Bạch không hề muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nếu không phải là Lâm Tử Lạp, anh cũng không đến nơi này.





Muốn lợi dụng anh?





Nực cười!





Sắc mặt Bạch Dận Ninh nghiêm lại, muốn lợi dụng Tông Triển Bạch để điều tra chuyện này chắc chắn là không thể nào, với sự thông minh của Tông Triển Bạch sẽ nhanh chóng đoán được ra.





Hôm nay, muốn anh cảm thấy hứng thú với chuyện này, cũng chỉ có thể đưa ra con mồi làm anh hứng thú.





“Ba nuôi Bạch Hồng Phi của tôi, cả đời này không lập gia đình là vì ông ấy mất đi mối tình đầu, lúc đầu ông ấy và mối tình đầu của mình đã sắp cưới, nhưng sau đó hai người tách ra, cụ thể bởi vì sao tôi cũng không biết, chỉ biết mối tình đầu của ông ấy đã gả cho ba anh, Tông Khải Phong.”





“Anh nghĩ đi, ba nuôi tôi bị nhốt 6 năm liền…”





“Anh muốn nói cái gì? Ba tôi chiếm đoạt người phụ nữ của ba nuôi anh?” Sắc mặt của Tông Triển Bạch rất khó coi, vốn dĩ anh cũng không có hảo cảm đối với Dục Tú, hơn nữa từng chuyện đang xảy ra đều có quan hệ với bà ấy.





Điều này làm anh vô cùng không vui.





Bạch Dận Ninh cũng hoài nghi ban đầu ba mình bị nhốt là do Tông Khải Phong làm, vì ông ấy muốn lấy được Trình Dục Tú nên mới nhốt ba nuôi anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK