Khuôn mặt của Tông Triển Bạch trong phút chốc căng cứng lại, trong lòng rất lo lắng cho con trai, nhưng vẻ mặt lại giả bộ bình tĩnh: “Con cứ nói đi, sẽ chỉ có mình bố biết thôi.”
Ẩn ý là anh sẽ không nói chuyện này với Lâm Tử Lạp.
Lâm Hiểu Tịch mím môi: “Lâm Tinh Tuyệt, trong khi làm nhiệm vụ, để cứu người đồng đội của mình…”
Sau đó anh ta không dám nói câu gì nữa.
Tông Triển Bạch nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình, trầm giọng nói: “Nói!”
Biểu cảm của Văn Hiểu Tịch hơi sựng lại, nói: “Đã mất liên lạc với Ngôn Thần rồi, tôi vẫn đang tìm kiếm, nếu có manh mối tôi sẽ thông báo cho anh ngay.”
Hai tay xuôi bên người của Tông Triển Bạch chậm rãi siết chặt, giọng nói thoáng doạ người: “Đã bao lâu?”
“Đã… Nửa tháng.” Văn Hiểu Tịch nói xong thì cụp mắt.
Lòng Tông Triển Bạch rối loạn, nhưng gương mặt không biểu lộ gì, anh sợ mình không vững vàng, nếu để Lâm Tử Lạp biết thì càng khó giải quyết hơn, xét theo thân thể hiện tại của Lâm Tử Lạp thì nói không chừng sẽ bị bệnh.
“Ừm, nhất định phải che giấu, cũng không cần nói với người trong nhà.” Ý tứ của anh muốn Văn Hiểu Tịch không nên nói cho Trần Thi Hàm, miễn cho cô ấy không cẩn thận hé miệng trước mặt Lâm Tử Lạp.
“Tôi biết, tôi sẽ không nói với ai đâu, tôi chỉ nói việc này với mình anh.” Trong lòng Văn Hiểu Tịch cũng không dễ chịu.
“Lúc ấy tình huống nguy hiểm không?” Tông Triển Bạch vẫn muốn biết rõ ràng.
“Nghe nói nguy hiểm, không phải nó, lúc ấy cả nhóm người đến đó đều thua tiền.” Văn Hiểu Tịch không ở hiện trường, mà biết được thông tin từ miệng người thi hành nhiệm vụ còn sống sót quay về sau cuộc điều tra ấy.
Tông Triển Bạch nói: “Đêm nay, chúng ta ở khách sạn.”
“Trong nhà có một phòng.” Văn Hiểu Tịch tranh thủ thời gian giữ lại: “Phòng cũng đã được sắp xếp xong rồi.”
“Ngay cả tôi cậu còn không lừa được, ngộ nhỡ bị em ấy phát hiện thì làm sao đây? Cậu cũng không phải không biết thân thể của em ấy không khỏe.” Tông Triển Bạch nhấn mạnh ý tứ.
Văn Hiểu Tịch không nói gì, đúng là định lực của mình không tốt mới lộ sơ hở trước mặt của Tông Triển Bạch, thế nhưng con người như Tông Triển Bạch thì có mấy ai có thể làm giấu diếm trước ánh mắt của ông ấy?
Anh rất tinh tường.
“Được thôi, nhưng lúc nãy đã nói ở đây rồi, giờ đột nhiên phải nói với cô ấy như thế nào?” Văn Hiểu Tịch lo lắng hỏi.
“Tôi sẽ nói chuyện này với em ấy, cậu không cần lo lắng.” Tông Triển Bạch hạ khẩu khí.
Trong lòng của anh đã có suy tính, Văn Hiểu Tịch không nói thêm gì nữa, kỳ thật anh ấy sợ khi phải đối mặt với Lâm Tử Lạp, nếu như bị cô nhìn ra mánh khóe thì anh ấy sẽ không biết nói thế nào.
Ở bên ngoài cũng tốt, chí ít những lúc khẩn trương không bị cô hỏi về Tông Ngôn Thần.
Tông Triển Bạch ngồi trong phòng một hồi lâu mới đứng dậy, trong phòng khách, Trần Thi Hàm vẫn còn đang nói chuyện với Lâm Tử Lạp.
“Chúng ta đi thôi.” Tông Triển Bạch nói.
“Không phải đã nói ở lại đây sao?” Lâm Tử Lạp còn chưa kịp mở miệng nói, Trần Thi Hàm đã hỏi.
“Lâu rồi không đến đây nên muốn ghé vài chỗ.” Tông Triển Bạch nói đơn giản, Văn Hiểu Tịch đứng bên cũng hỗ trợ: “Đã lâu rồi bọn họ không trở về, lần này trở về hẳn là có rất nhiều nơi muốn nhanh chóng đến thăm.”
Trần Thi Hàm không hỏi thêm, Lâm Tử Lạp đứng lên, nhìn Tông Triển Bạch: “Muốn đi đâu? Sao trước đây không nghe anh nói?”
Tông Triển Bạch thản nhiên nói: “Chỉ không muốn nói sớm với em, đi thôi.”
“Vâng.” Lâm Tử Lạp không nghi ngờ gì lên tiếng.
Sau đó bọn họ rời khỏi nhà họ Văn, chờ đến khi Văn Hiểu Tịch và Trần Thi Hàm đều trở về phòng, xác định không còn ai ở đó, Lâm Tử Lạp hỏi: “Tại sao em phát hiện anh có gì là lạ?”
Tông Triển Bạch nhìn không chớp mắt: “Là lạ ở chỗ nào?”
“Không phải đã nói ở lại đây sao? Tại sao bỗng nhiên lại muốn đi? Nói chuyện không thoải mái với Hiểu Tịch ư? Anh ấy chọc anh tức giận?” Lâm Tử Lạp hỏi.
Thế nhưng ngẫm lại lúc bọn họ từ thư phòng đi ra lại không có gì bất thường, sắc mặt của cả hai đều bình thường, không giống đã cãi nhau.
Tông Triển Bạch nắm tay của cô: “Anh chỉ muốn đi với em một lát, ở với bọn họ không được tự nhiên.”
Lâm Tử Lạp giật mình, khả năng cảm thấy anh trở lại B thị nên trong lòng có nhiều hoài niệm, nói: “Có phải cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hay không? Chỉ chớp mắt bọn nhỏ đều đã lớn rồi, anh em đều đã già, có phải dạo bước lại nơi thành phố quen thuộc này liền nảy sinh cảm giác xa xưa hay không.”