Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 514:





Lưu Phi Phi cũng nhìn anh ấy: “Đúng vậy, em điên rồi, em không thể chấp nhận được rằng anh không còn yêu em nữa.”





Tô Trạm nổi giận vì hành vi của Lưu Phi Phi.





Lưu Phi Phi không dám dồn ép Tô Trạm tới bước đường cùng, bèn nhẹ giọng hơn: “Anh biết em yêu anh nhiều như thế nào, chỉ là tạm thời không thể chấp nhận được việc anh không còn yêu em nữa. Em biết em rất kích động, chỉ cần hôm nay anh ở lại với em một đêm, từ giờ trở đi, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, có được không?”





Tô Trạm chớp mắt, giọng nói lạnh lùng như gió Tây Bắc những ngày đông: “Ở cùng cô một đêm?”





Coi anh ấy là cái gì chứ?





Huống hồ, bây giờ Lưu Phi Phi giống như một kẻ điên, thực sự là, khiến anh ấy không còn cảm nhận được sự đơn thuần lương thiện như trước đây nữa.





“Tôi không thể phản bội vợ tôi được” Giọng anh ấy kiên quyết.





Lưu Phi Phi sững sờ một lúc, hai tay cô ta siết chặt lại, nhấn mạnh nói: “Em không bảo anh ngủ cùng với em, chỉ là ở lại đây cùng em thôi.”





“Như vậy cũng không được.” Tô Trạm vẫn từ chối như cũ.





“Anh thực sự vô tình như vậy sao?” Lưu Phi Phi giống như bị nhận một đả kích lớn, ngây ngốc cười: “Hôm nay anh rời đi, em bảo đảm khi anh gặp lại em sẽ chỉ còn thấy một xác chết, em dám nói dám làm, nếu không tin, anh cứ việc đi.”





Lưu Phi Phi từ dưới đất bò dậy, ngồi lên ghế sofa.





“Cô ép tôi?” Đôi mắt Tô Trạm tối sầm lại.





Lưu Phi Phi biết, nếu như cô ta tiếp tục diễn vai bao dung độ lượng, căn bản không thể kéo anh ấy trở lại, bây giờ cô ta chỉ còn có thể làm đủ mọi cách để giữ anh lại đây, khiến cho Tần Nhã hiểu nhầm.





Chỉ cần hai người họ rời xa nhau, cô ta mới có cơ hội.





Cô ta ngước mắt lên nhìn Tô Trạm: “Là anh ép em, lúc đầu đúng là do em bỏ đi trước, nhưng em chưa từng phản bội tình yêu của chúng ta, là anh, không một chút niệm tình cũ của chúng ta, đối xử với em tàn nhẫn như vậy, nếu như anh đã bất nhân, vậy sao còn có thể trách em bất nghĩa?”





Tô Trạm đứng nguyên chỗ cũ, một lúc rất lâu sau, anh ấy mới nhìn Lưu Phi Phi: “Cô có dám chắc là, chỉ cần hôm nay tôi ở lại đây với cô, sau này cô sẽ không làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa không?”





Lưu Phi Phi gật đầu: “Đúng, đó coi như là giữa chúng ta đã chính thức chấm dứt, em thành toàn cho anh.”





Tô Trạm do dự cân nhắc một lúc, rồi mới gật đầu đồng ý, suy cho cùng thì năm đó lúc Lưu Phi Phi rời đi họ cũng chưa chính thức gặp nhau, bây giờ anh ấy lấy Tần Nhã rồi, Lưu Phi Phi nói ra sự thật của năm đó, không phải bởi vì phản bội lại tình cảm của họ, theo lý thì cũng nên có một sự chấm dứt rõ ràng.





Cho dù là theo nghĩa nào mà nói, thì anh ấy cũng không xứng với cuộc tình này.





Chỉ là bầu bạn cùng cô ta, có lẽ cũng không phải là một yêu cầu vô lý.





“Tôi gọi điện một chút.” Tô Trạm nghĩ xong, liền quyết định gọi điện cho Tần Nhã nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy không cần chờ nữa, khi nào trở về anh ấy sẽ giải thích cho cô ấy nghe.





Cuộc gọi chuyển đi, nhưng không gọi được.





Bởi vì Tần Nhã ở đây, cho nên trợ lý của Tô Trạm vẫn chưa thể tan làm, phải ở lại văn phòng, trong khi đó các luật sư khác đều đã tan làm hết rồi.





“Cô vẫn muốn tiếp tục đợi luật sư Trạm sao?” Trợ lý hỏi.





Bởi vì Tô Trạm và Tần Nhã kết hôn lúc chưa ở thành phố B, cho nên không nhiều người biết, hơn nữa Tô Trạm cũng chưa kịp thông báo.





Vốn dĩ là anh ấy muốn tìm một ngày tốt, tụ họp tất cả mọi người lại, cùng ăn một bữa cơm, sau đó sẽ giới thiệu Tần Nhã với mọi người.





Chỉ là, bây giờ sắp hết năm rồi, phải xử lý các công việc cuối năm, khá bận rộn, nên cũng chưa kịp nói với mọi người.





Tần Nhã lấy điện thoại ra muốn xem mấy giờ rồi, thì lúc này cô ấy mới phát hiện điện thoại hết pin đã tự động sập nguồn.





Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về hướng trợ lý: “Bây giờ mấy giờ rồi?”





Trợ lý nhìn đồng hồ sau đó trả lời: “Sắp 12 giờ rồi.”





Đáy mắt cô ấy hiện lên chút buồn rầu thất vọng, cuối cùng, anh ấy đã thất hứa.





Cô ấy cố gắng tỏ ra mình ổn, nhưng trái tim trong lồng ngực đã tan vỡ.





Giọng cô ấy run rẩy: “Anh có thể giúp tôi làm một thỏa thuận ly hôn không?”





Với trợ lý luật sư, thì đây là một việc rất dễ dàng: “Được, cô đợi tôi một chút.”





Trợ lý nghĩ Tần Nhã đến tìm Tô Trạm là vì muốn đệ đơn kiện, nghe có vẻ đây là một vụ kiện ly hôn.





Trợ lý nhiều chuyện hỏi một câu: “Ly hôn vì việc gì, là chồng ngoại tình sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK