Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù là bọn họ có rất nhiều tiền, nhưng mà tính tình của mợ chủ nhà này lại rất hiền hòa, còn có cô chủ nhỏ này nữa, chị ta vừa thấy đã cảm thấy được hình như bản thân đã từng nhìn thấy cô bé ở đâu đó.





Có thể là do một lần gặp mặt ấy quá mức vội vàng, cho nên cô bé không thể nào nhớ được chính mình, hơn nữa bản thân của hiện tại cũng có chút khác biệt so với bản thân của lúc đó.





Khi đó chị ta đen hơn hiện tại một chút, trẻ nhỏ không thể nhận ra được cũng là điều bình thường.





Người giúp việc mới đến nhìn Tông Ngôn Hi, nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy cô bé rất dễ thương.





Trong lòng chị ta thầm nghĩ, sao lại có thể lớn lên thành bộ dáng xinh đẹp đến như thế này nhỉ?





Rất nhanh, những món bánh ngọt mà Lâm Tử Lạp gọi cũng đã được bưng lên.





“Dì Vương, dì nếm thử cái này thử xem.” Tông Ngôn Hi múc cho chị ta một muỗng pudding vị sữa, đặt vào phía trước chiếc bánh ngọt trên đĩa của chị ta.





Người giúp việc mới tới mới chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc dù tuổi tác có lớn hơn Lâm Tử Lạp lớn một chút, nhưng mà hoàn toàn không phải là cùng một thế hệ với vú Vu, cho nên Lâm Tử Lạp để cho mấy đứa trẻ gọi người giúp việc này bằng dì, còn chính cô thì gọi là chị. Cô muốn dùng sự chân thành để đối đãi với những người này, dù sao thì người ta cũng đã chăm sóc cho những người thân yêu nhất của cô, cho nên Lâm Tử Lạp cũng dùng lòng chân thành nhất để đối đãi với chị ta.





Bên trong cửa hàng bánh ngọt rất yên tĩnh, ghế sô pha cũng rất mềm mại, ngồi cũng thoải mái, rất thích hợp làm nơi nghỉ ngơi một chút sau khi đã đi dạo phố mệt mỏi.





Hai đứa bé ăn rất chậm rãi, tài xế và dì Vương ăn nhanh hơn, ăn xong thì bọn họ lập tức đi bên ngoài giúp vú Vu đem đồ mới mua bỏ vào trong xe, để cho vú Vu đi vào bên trong uống chút nước.





Sau khi ăn xong, đoàn người bọn họ cùng nhau rời khỏi siêu thị đi về nhà.





Bởi vì đã ăn qua chút đồ ngọt cho nên đến gần trưa rồi cũng không có cảm giác đói, Lâm Tử Lạp bảo vú Vu làm cơm trưa trễ hơn so với bình thường một chút, sau đó thì đi lên lầu nghỉ ngơi, đi bộ hết nửa ngày, hiện tại cô muốn nằm một lát.





Vú Vu cùng Dì Vương rửa sạch chỗ trái cây chín vừa mới mua về sau đó bỏ vào bên trong tủ lạnh, lại mang một ít hoa quả gọt sẵn ra để cho hai đứa bé ăn.





“Mợ chủ bảo dưỡng thật tốt, nhìn qua thật sự rất trẻ, tính tình cũng rất hiền lành.” Dì Vương nói.





Vú Vu cười: “Mợ chủ vốn dĩ còn rất trẻ tuổi.”





Kết hôn lúc vừa mới mười tám, có thể nào không trẻ tuổi sao.





Dì Vương cảm thấy Lâm Tử Lạp như thế nào thì cũng phải ba mươi rồi, dù sao thì con trai con gái cũng đã lớn như vậy, hơn hai mươi tuổi kết hôn rồi sinh con, hiện tại cũng nên đến ba mươi rồi mới phải.





Nhưng nhìn qua giống như là sinh viên vậy.





Kính coong!





Ngay lúc này, tiếng chuông cửa reo lên, dì Vương nói: “Cháu đi mở cửa.”





Đồ mua về cũng đã được sắp xếp xong, dì Vu thong thả nhấc bước chân, muốn đi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút, cho nên liền nói: “Được, vậy cô đi đi.”





Dì Vương đi tới cửa mở cửa, đứng ở ngoài cửa là một shipper giao hàng nhanh tới giao hàng.





Anh chàng shipper giao hàng nhanh hỏi: “Xin hỏi ở đây có người nào tên là Vương Hân Hoan hay không?”





Dì Vương nhìn anh chàng shipper giao hàng nhanh giao, nói: “Chính là tôi, anh là…”





“Ở đây có một đơn hàng của chị, mời chị ký nhận vào chỗ này.” Anh chàng shipper giao hàng nhanh lấy một cái hộp nhỏ ra.





Bên trên hàng người nhận quả thực là viết tên của chị ta.





“Ai gửi cho tôi vậy?” Chị ta hỏi.





“Tôi chỉ phụ trách việc giao hàng, còn về người nào gửi hàng thì tôi không biết, nhờ chị ký tên vào đây giúp tôi.” Anh chàng shipper giao hàng nhanh đưa tờ đơn xác nhận đã giao hàng cần phải ký cho chị ta.





Sau khi chị ta ký tên xong thì đưa tay nhận lấy chiếc hộp nhỏ kia.





Trong phòng khách không có ai, mọi người đều đang nghỉ ngơi ở trong phòng mình, chị ta ngồi xuống ghế sô pha mở hộp ra, trong hộp là một chiếc hộp đựng bút cũ kỹ, bên trong đầy ắp tiền, có mười tờ năm trăm nghìn, còn có cả hai trăm nghìn, lấp đầy trong chiếc hộp bút.





Phía dưới còn có một cái thẻ.





Chị ta mở ra, phía trên là dòng chữ mà con trai ghi lại, viết: Mẹ, con nhớ mẹ lắm, lựa chọn đi theo ba là bởi vì con sợ mẹ sẽ không thể gánh nổi con, cho nên con mới chọn đi theo ba, như vậy mẹ sẽ thoải mái hơn một chút, mẹ, đợi con trưởng thành rồi, sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đón mẹ về sống cũng với con.





Nước mắt của chị ta lập tức rớt ra, chị ta và chồng đều là người từ nông thôn lên thành thị, bởi vì cuộc sống cho nên chồng chị ta ra ngoài bươn trải làm ăn còn chị ta ở lại chăm sóc cho già trẻ trong nhà, năm ngoái sau khi ba mẹ chồng qua đời, chị ta mới dẫn theo con trai lên thành phố để đoàn tụ với chồng, nhưng mà ai ngờ, chồng chị ta lại tìm gái trẻ bên ngoài để mà chơi bời.





Ông chồng sau khi có được sự nghiệp thành công lại coi thường chị ta vừa già vừa xấu lại còn không biết cách ăn mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK