Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó đồ ăn được dọn lên, đồ mà Tông Ngôn Hi gọi gồm có năm sáu món, lúc mang đồ ăn đến, phục vụ nói: “Nếu muốn thêm cơm thì cứ gọi tôi.”





“Chúng tôi không cần đâu.” Tông Ngôn Hi xua tay.





Cô bé lúc ăn món này, không thích ăn cơm, nhưng rất nhanh sau đó liền nhớ đến ba và anh trai, liền quay qua hỏi: “Hai người có cần không ạ?”





Tông Ngôn Thần lắc đầu, cậu bé không cần, những món này còn không biết có ăn hết được không, nồi lẩu cua lông này rất lớn, là phần lớn nhất ở đây.





Lẩu cua lông ở đây có ba loại: lớn, vừa và nhỏ, có thể tùy theo số người ăn mà chọn, họ một người lớn và hai người nhỏ, gọi một phần nhỏ là đủ rồi, nhưng lại gọi lên phần lớn nhất.





Tông Triển Bạch cũng không muốn ăn cơm, anh muốn nếm thử món cháo mà con gái nói là Lâm Tử Lạp thích, huống hồ nhiều đồ ăn như vậy, ước chừng cũng không ăn thêm cơm được.





Lúc ăn, Tông Triển Bạch múc một bát cháo, ăn thử một miếng, cháo như tan trong miệng, hạt gạo được nấu rất nhừ, ăn có vị tôm tươi, nhưng không ngấy, rất thơm ngon.





Ăn xong bát cháo, anh nhìn chiếc miệng đang nhai dính đầy dầu của con gái, anh hơi nhíu mày, lấy một tờ giấy lau mặt cho cô bé: “Để ba bóc cho con nhé.”





Tông Ngôn Thần không ngẩng đầu lên, miệng cũng nhồm nhoàm: “Cái này phải tự mình gặm thì mới ngon.”





Cua lông có vỏ, ngoài gạch cua ra thì bên trong chân đều là thịt.





“Con không cần, con muốn ba bóc cho con.” Trước mặt Tông Triển Bạch, cô bé vẫn luôn là “cục cưng nhỏ” cần được chăm sóc.





Tông Ngôn Thần bĩu môi nhìn em gái, cậu bé nhớ là câu tự mình gặm mới ngon đó cũng là do cô bé nói, giờ lại đổi ý rồi, trong lòng cậu thầm nghĩ, mong sao đứa bé trong bụng Lâm Tử Lạp là em gái, nếu không, cô bé sẽ được chiều mãi mà không chịu lớn lên.





Nếu như Lâm Tử Lạp sinh con gái, như vậy sự cưng chiều của Tông Triển Bạch cho cô bé sẽ phải san sẻ ra.





Như vậy mới không chiều hư được.





Tông Ngôn Thần trong lòng cầu nguyện, hy vọng Lâm Tử Lạp sẽ sinh ra em gái, như vậy Tông Ngôn Hi mới có thể lớn lên được, nếu không sau này trước mặt Tông Triển Bạch, cô bé sẽ vẫn mãi như một đứa trẻ không chịu lớn lên.





Sau khi ăn xong, anh mua kem cho bọn trẻ, thời gian ăn kem cũng không nhiều, Tông Triển Bạch đưa bọn trẻ về trường, lúc đến cổng trường Tông Ngôn Hi hỏi: “Ngày mai ba có đến nữa không?”





Tông Triển Bạch nói rằng anh sẽ ở đây vài ngày.





Tông Ngôn Hi vui sướng, cô bé hôn lên má Tông Triển Bạch một cái rồi mới cùng Tông Ngôn Thần đi vào trường, vì được cùng ba ăn cơm, rồi còn được ăn kem, nên tâm trạng cô bé rất tốt, vừa đi vừa nhảy.





Tông Triển Bạch đứng ở cổng thấy bọn trẻ được giáo viên đưa vào lớp rồi, mới yên tâm xoay người lên xe, vừa khởi động xe thì điện thoại di động trong túi vang lên, là Tô Trạm gọi, trước đó vì phải lên máy bay nên anh đã tắt máy.





Sau khi đến thành phố C, anh mới mở điện thoại lên, Quan Kình muốn báo cáo chuyện công việc, nhưng không liên lạc được với anh.





Hôm đó Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên ở công ty rất lâu, đến tối gặp được Quan Kình, mới biết anh lại đi rồi, không còn ở thành phố B.





Tông Triển Bạch không cố ý giấu diếm, hôm đó lúc ở nước Y nghe điện thoại, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm đều nghe được là thành phố C, Quan Kình cũng biết, bởi vì anh ấy là người đặt vé máy bay.





“Cậu ở đâu?” Tô Trạm vừa mở miệng liền hỏi.





Công việc của Thẩm Bồi Xuyên rất bận, lại thêm việc lần này, anh ấy càng phải thể hiện thật tốt, không có thời gian ra ngoài, một mình rất nhàm chán, liền muốn đến tìm Tông Triển Bạch.





Dù sao thì về cơ bản công việc của anh ấy cũng không cần lo lắng, cái có là thời gian, anh ấy muốn đến thăm dò kết quả, xem có phải là Tông Triển Bạch đã thực sự tìm được Lâm Tử Lạp rồi không.





Vừa hay anh ấy cũng muốn hỏi Lâm Tử Lạp về chuyện của Tần Nhã, cho nên cũng đến thành phố C.”





Lúc này anh ta vừa mới xuống sân bay, không biết đi nơi nào.





Anh ta cũng không quen thuộc thành phố C, sao có thể từng đến đây chứ





Tông Triển Bạch nói anh ở thành phố C, Tô Trạm lập tức nói : “Đến sân bay đón tôi.”





Ở nơi này anh ta không có bạn bè cũng không có người thân, chỉ có thể dựa vào Tông Triển Bạch mà thôi.





Tông Triển Bạch giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói : “10 phút nữa tôi sẽ đến.”





Nói xong anh cúp điện thoại.





Anh đến sân bay gọi điện thoại cho Tô Trạm, bảo anh ta đi ra, do trời quá nắng anh cũng không có thời gian xuống tìm người.





Tô Trạm nhanh chóng, tìm được xe của anh, mở cửa xe ngồi lên, không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: “Anh tìm được chị dâu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK