Lâm Tử Lạp nhìn Tô Trạm nói đúng sự thật: “Cô ấy đang hồi phục khá tốt, nhưng cậu đừng sốt ruột, có lẽ cô ấy cần thời gian.”
Suy cho cùng chuyện lúc trước cũng gây ra đả kích quá lớn đối với cô ấy, khuôn mặt của phụ nữ quan trọng cỡ nào, hơn nữa lúc đó cô ấy đang mang thai, đứa con đã không còn nữa.
Nếu là cô, cô cũng không chắc mình có thể vượt qua được.
Tô Trạm mất mác cúi đầu, thương cảm nói: “Tôi biết rồi.”
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên ngột ngạt một cách không thể giải thích được, ngoại trừ hai đứa bé, người lớn ai cũng không ăn.
Tông Triển Bạch không ăn miếng nào, ngay cả nước cũng không uống đã lấy cớ công ty có việc cần giải quyết để rời khỏi phòng ăn.
Lâm Tử Lạp biết khúc mắc trong lòng anh vẫn chưa quên được.
Đương nhiên cũng sẽ không quên nhanh như vậy. Cô không đi khuyên nhủ, chỉ có thể để thời gian làm phai nhòa.
Cô không thèm ăn, nhưng vì đứa bé trong bụng nên phải múc một bát canh. Cô ăn một thìa canh rồi hỏi Thẩm Bồi Xuyên: “Ban nãy tôi mang cà phê đến phòng làm việc cho các anh, hình như có nghe thấy các anh nhắc tới Văn Nhàn.”
Thẩm Bồi Xuyên “ừ” một tiếng: “Tông Khải Phong bị bệnh, Cảnh Hạo đi thăm ông ấy tiện thể hỏi vài chi tiết vào lúc đó.”
“Đã nói gì?” Lâm Tử Lạp thử hỏi, cô muốn biết Tông Triển Bạch biết được bao nhiêu.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không giấu cô, anh ấy nghĩ cô không phải người ngoài mà là vợ của Tông Triển Bạch, còn là người Trình Dục Tú đã không màng tính mạng để bảo vệ.
Lâm Tử Lạp cũng biết nên anh ấy nói khá đơn giản: “Chỉ nói hồi kết thông gia với Văn Nhàn, Văn Nhàn có người trong lòng nên đưa Trình Dục Tú tới bên cạnh ông ấy, những điều này cô cũng biết.”
“Người nhà họ Văn lạ lùng thật.” Tô Trạm không nhịn được xen vào.
Lâm Tử Lạp khẽ rũ mắt xuống, sau đó che giấu cảm xúc trong mắt bằng động tác ăn canh.
“Không nói Văn Nhàn đã chết như thế nào sao?” Lâm Tử Lạp tiếp tục ăn canh, không ngẩng đầu lên. Lúc trước khi Trình Dục Tú kể với cô, bà ấy không nói cụ thể Văn Nhàn đã chết như thế nào.
Thật ra cô rất muốn biết.
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu: “Không nói.”
Cô hỏi thêm một câu: “Có nói về con của Văn Nhàn không?”
Lần này Thẩm Bồi Xuyên không trả lời cô ngay lập tức, mà chăm chú nhìn cô.
Cảm giác có vẻ như cô đang cố tình thăm dò chuyện này.
Nhưng rõ ràng là cô biết điều đó, vậy tại sao lại phải hỏi?
Không nghe thấy giọng nói của Thẩm Bồi Xuyên, Lâm Tử Lạp từ từ ngẩng đầu lên, thấy anh ấy đang nhìn mình với ánh mắt thăm dò, tim cô chợt đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khi nghĩ lại thì lại thấy không có gì là không ổn cả, cô muốn biết như vậy, chắc chắn là vì quan tâm đến diễn biến của chuyện này, suy cho cùng thì cái chết của Trình Dục Tú chính là để cứu cô, cô quan tâm thì cũng chẳng có gì sai cả.
Anh ấy thành thật lắc đầu: “Tông Khải Phong không nói Văn Nhàn có con.”
Chuyện Văn Nhàn có con, Tông Khải Phong biết, lúc đó tinh thần của Trình Dục Tú mới hồi phục, vì vậy ông ấy không nói cho Trình Dục Tú biết, nhưng ông ấy biết Văn Nhàn có một đứa con, hơn nữa còn biết đứa trẻ đó là Lâm Tử Lạp, chỉ là ông ấy không nói ra.
Sau tất cả, Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch đã kết hôn và có hai con, sao có thể cắt đứt họ được?
Vướng bận ân oán của đời trước, ông ấy không muốn liên lụy đến đời sau.
Ông ấy có thể thấy mối quan hệ của Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp rất tốt, nên ông ấy mới cố tình che giấu.
Hy vọng họ có thể tiếp tục ở bên nhau.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô hỏi: “Văn Nhàn có con?”
Lâm Tử Lạp đang múc canh liền dừng lại, sau đó nhanh chóng tự nhiên trở lại, lắc đầu nói: “Không có, tôi tùy tiện hỏi thôi.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu không nghi ngờ gì.
Sau bữa tối, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm ra về, Lâm Tử Lạp đi tắm cho hai đứa nhỏ, vú Vu gọi cô lại: “Đợi chút nữa tôi rửa bát xong, tôi sẽ tắm cho bọn trẻ, trong phòng tắm có nước, nhỡ trượt chân thì sao.”
“Không sao…”