Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đẩy cửa xe bước xuống xe, cổng đình có rào chắn và lính canh canh gác, công trình xây bằng đá cao chót vót phía trên có khắc bốn ký tự Ung Cảnh Hòa Phủ, anh đứng ở cổng nhưng nhất thời không dám nhúc nhích. .





Anh không biết đột nhiên xuất hiện trước mắt cô như vậy có thể nói gì với cô.





Có thể lòng không suy nghĩ gì không.





Đáp án là không, chuyện của Văn Khuynh còn chưa xử lý xong, anh không biết bản thân có thể dùng vẻ mặt gì để đối diện với cô, không biết câu đầu tiên có thể nói gì với cô.





Tới giờ phút này, anh mới thực sự cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, biết được lý do tại sao cô muốn đi.





Nếu như cô không bỏ đi, khoảng thời gian này cho dù là cô hay là anh đều sẽ chiu giày vò.





Nhớ nhung tốt hơn là gặp nhau không nói.





“Mami, dì Yến Yến, bao giờ về?” Tông Ngôn Hi hỏi, bởi vì Tần Nhã thay đổi ngoại hình nên sau khi đổi tên, hai đứa bé gọi quen hơn cả dì Tần Nhã.





Lâm Tử Lạp từ xưởng dệt quay về liền tới lớp học thêm đón hai đứa nhỏ, trên đường về tiện thể ghé qua siêu thị, bởi vì siêu thị rất gần nên họ không lái xe mà đi bộ dọc theo bóng râm của cây sung bên đường. Tông Ngôn Thần kéo tay Tông Ngôn Hi lắc lư, trên người còn mang ba lô, trong đó toàn là sách cần dùng khi đi học.





“Chắc sắp rồi, ngày mai là có thể về.” Sau khi Lâm Tử Lạp nghe điện thoại của Tần Nhã, biết dược tình hình bên đó có nhiều chuyện cần phải xử lý nên không về nước ngay.





Trong tay cô xác rất nhiều đồ.





Hai đứa bé muốn ăn vằn thắn, Lâm Tử Lạp đã mua vỏ vằn thắn và thịt về nhà làm cho chúng ăn.





Nghe thấy tiếng nói, Tông Triển Bạch đang đứng trước cửa liền quay đầu lại nhìn, bóng nước một lớn hai nhỏ liền lọt vào tầm mắt.





Hai đứa nhỏ không có thay đổi gì, Tông Ngôn Thần mặc áo cộc tay màu trắng, quần màu be, chân đi giày thể thao màu trắng. Tông Ngôn Hi mặc váy liền màu hồng rìa hoa, đi xăng đan đính đá để lộ bắp chân nhỏ. Hai đứa bé nắm tay nhau vừa thân thiết vừa đáng yêu.





Khác với Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi không điềm đạn, đi đường còn chọn chỗ có lá rụng mà đi lên, Lâm Tử Lạp cũng mặc một chiếc váy voan, có thắt lưng mảnh quanh eo, thắt nơ bên phải, cái bụng vốn dĩ không nhô ra nay đã hiện rõ, gió nhẹ thổi qua khiến váy ôm sát người. Đôi tay trần trắng nõn xách đồ, cô nhìn xuống hai đứa trẻ với nụ cười nhàn nhạt trên môi.”





Anh nhìn đến si mê, ngơ ngác, muốn không màng tất cả chạy lên ôm cô, nói với cô một câu: “Anh rất nhớ em.”





Nhưng sự thật là anh chỉ dám nhìn như vậy, thậm chí còn không dám lên tiếng, sợ cô nhìn thấy mình.





Mấy mẹ con càng lúc càng tới gần, chỉ cần anh khẽ gọi một tiếng là họ có thể nhìn anh, anh vội vàng, khẩn thiết tới đây, còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với cô thế nào!





Khi họ phát hiện ra mình, anh quay người đứng vào chỗ ngoặt.





Cuộc đời này, đây là lần anh hèn nhát nhất, đối mặt với vợ mình, con mình nhưng anh lại sợ hãi.





“Mami, tối nay con có thể gói vằn thắn cùng mami được không?” Khi đi tới cửa tiểu khu, Tông Ngôn Hi kéo tay Lâm Tử Lạp rồi hỏi.





Lâm Tử Lạp cúi đầu nhìn con gái, mỉm cười hỏi: “Con biết làm không?”





“Con không, nhưng con có thể học mà.”





Em gái vừa dứt lời, Tông Ngôn Thần đã nói: “Em gói thì em tự ăn của em.”





“Tự ăn thì tự ăn, hừ, anh muốn ăn em cũng chẳng cho anh đâu.” Tông Ngôn Hi ngửa mặt, kiêu ngạo nói.





Tông Ngôn Thần bày ra vẻ lo âu: “Nếu vằn thắn em gói không có nhân chỉ có vỏ thì sao?”





“Không đâu, anh phải tin em.” Tông Ngôn Hi kéo tay anh trai: “Cũng không phải em chưa gói bao giờ, đừng quên lần trước em đã từng gói sủi cảo đó, em có kinh nghiệm rồi.”





Lần này Tông Ngôn Hi nói như người lớn, cuối cùng còn tinh nghịch vỗ vai anh trai: “Yên tâm đi.”





“Anh nhớ là mỳ vắt mà? Lần này không có baba ở đây, không ai ăn ‘cục bột khổng lồ’ em gói đâu.”





“Anh…” Tông Ngôn Hi cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, cô bé buông tay anh trai ra rồi kéo tay Lâm Tử Lạp, muốn cô đòi lại công bằng cho mình: “Mami, mami nhìn đi, anh trai thật đáng ghét, chẳng chịu tin con lại còn đả kích con, cô giáo nói trẻ con cần phải khen ngợi mới tiến bộ được, anh cứ đả kích con mãi, con sẽ trở nên ngốc nghếch.”





Lâm Tử Lạp không khỏi bật cười, nghĩ thầm, khen ngợi còn có thể trở nên thông minh được à?





Nhưng cô không nói ra, ừm, vẫn nên khen ngợi nhóc con một chút, nếu không nhỡ đâu ngốc thật thì phải làm sao?





“Ngôn Hi là giỏi nhất, nhất định sẽ gói được.”





“Vậy mami, con cũng gói.” Tông Ngôn Thần nói, nếu không mami và em gái cùng gói vằn thắn thì bé biết phải làm gì? Bé cũng muốn tham gia, không thể để bị gạt ra ngoài được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK