Cô nói: “Mạt Hàn, em rất thích.”
Khi đó vẻ mặt của cô vô cùng hạnh phúc.
“Em muốn đeo nó cả đời.” Cô ôm cổ anh ta, nói: “Mạt Hàn, em yêu anh, em tin tưởng anh, em tình nguyện ý vì anh mà cố gắng hết sức.”
Giang Mạt Hàn nhìn nụ cười trong sáng của cô, hỏi: “Tại sao?”
Tông Ngôn Hi dựa sát vào ngực của anh ta: “Yêu nhau chính là phải tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau nỗ lực không phải sao?”
Bởi vì bố mẹ chính là như vậy.
Lúc ấy anh ta còn rất khinh thường, chỉ cảm thấy cô là đóa hoa trong nhà kính, không hiểu nỗi khó khăn của người khác, càng không hiểu lòng người, trên thế giới này, làm sao có thể tồn tại tình yêu không cần hồi đáp?
Bố mẹ của anh ta cũng đã từng gắn bó yêu thương nhau, thế nhưng cuối cùng lại trở thành cái dạng gì chứ?
Thay lòng đổi dạ, vứt bỏ, ly hôn…
Anh ta không nên tin vào tình yêu của cô, không tin trên thế gian này còn có thứ tình yêu giống như cô nói.
Anh ta không tin!
“Thế nhưng sau khi em rời đi, tại sao anh lại khó chịu như vậy, nhìn di vật của em mà trái tim đau nhức không thôi?”
Anh ta chăm chú vuốt cái ly trong tay, giống như muốn bóp nát ly pha lê!
Reng reng…
Bỗng nhiên điện thoại di động trong túi rung lên, anh ta cũng chẳng nhìn đến, chỉ dùng một tay chống lên mặt, có thể nhìn thấy trong con ngươi của anh ta đã mơ hồ có sương mù.
Điện thoại di động vang lên rồi ngừng, ngừng rồi lại vang, giống như không tiếp nhận thì không dừng lại.
Anh ta cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi đến, anh ta trực tiếp cúp máy.
Điện thoại rất nhanh lại rung một lần nữa.
Anh ta ổn định lại cảm xúc tiếp nhận cuộc gọi, âm thanh mười phần lạnh lùng: “Có việc?”
“Bố của cậu bị bệnh rất nặng, trở về thăm ông ấy một chút đi.” Giọng nói của người phụ nữ bên kia rất cẩn thận từng li từng tí, thậm chí có chút khẩn cầu.
Anh ta không đáp lại, chỉ là biểu cảm trên mặt càng thêm u ám, lạnh lùng.
“Dù có thế nào đi chăng nữa ông ấy cũng là bố của cậu, trở về thăm một chút đi, lỡ như… Cậu sẽ phải hối hận.”
Hối hận?
Khóe môi của anh ta cong lên một vòng trào phúng, cúp điện thoại, nói hối hận, anh ta cũng có chuyện muốn hỏi bố của mình một chút.
Anh ta gọi lái xe, để người đó chuẩn bị xe, anh ta muốn đi ra ngoài.
Lái xe bên kia trả lời rất nhanh.
Anh ta cúp điện thoại, đứng dậy đi đến trước ghế sô pha cầm lấy áo khoác mặc lên người, cất bước đi ra ngoài.
Lái xe đã chờ ở cửa, anh ta đi tới, lái xe kéo cửa sau ra, anh ta khom người ngồi vào.
Lái xe đóng kỹ cửa xe rồi chạy nhanh đến phía trước ngồi vào vị trí lái xe, rất nhanh chiếc xe đã chuyển bánh.
Anh ta ngồi ở băng ghế sau, nhíu mày để giảm bớt chút cồn trên người.
Một lát sau xe ngừng lại, lái xe tới mở cửa xe cho anh ta, anh ta khom người xuống xe: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự mình trở về, anh tan làm được rồi.”
Lái xe đưa chìa khóa xe qua, anh ta đưa tay nhận lấy, đứng ở dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi không cảm xúc bước vào trong.
Đến nơi anh ta đưa tay gõ cửa, cửa được mở ra từ bên trong, là mẹ kế của anh ta Khâu Minh Diễm.
Nhanh chân đến gần. Bà ta vội vàng nghiêng người né ra, nhường vị trí cho anh ta.
Giang Mạt Hàn vô cảm cất bước đi tới, lạnh lùng nói: “Tôi có lời muốn nói với ông ấy, không hi vọng có người quấy rầy.”
Trên mặt Khâu Minh Diễm có chút không nhịn được, ngượng ngùng nói: “Được, sẽ không có ai làm phiền bố con hai người nói chuyện.”