Cô có quyền lựa chọn ư?
Rõ ràng là anh cố tình làm vậy.
Cô oán trách liếc anh một cái: “Anh đã tính toán hết rồi, còn cần sự đồng ý của em sao?”
Nói xong, cô đóng cửa phòng tắm.
Tâm trạng của Tông Triển Bạch rất tốt vì đã đạt được mục đích, quay người bước vào phòng. Lâm Tinh Tuyệt trừng mắt nhìn anh, sợ anh tới đây tự mình giành lấy Lâm Tử Lạp.
Lâm Huệ Tinh thì khác, nhìn thấy anh, cô bé vui mừng nhảy lên giường: “Ba.” Cô nhào vào vòng tay Tông Triển Bạch, quấn lấy anh như một con bạch tuộc. Một tay anh ôm eo con gái mình, một tay vỗ mông cô bé: “Thành thật mau.”
Cô bé quấn lấy cổ anh và than thở: “Ba vừa hôn Mami, vẫn chưa hôn con.”
Nói xong thì đưa mặt gần miệng anh: “Hôn con đi chứ.”
Tông Triển Bạch đưa mặt anh lại gần rồi nhéo mũi cô bé: “Còn nhỏ thì phải biết giữ miệng chứ?”
Cô bé cười khúc khích, trốn trong vòng tay anh làm nũng: “Con học viết được rất nhiều chữ, ba có muốn thưởng cho con không?”
“Con muốn gì nào?” Tông Triển Bạch ôm cô bé nằm lên giường. Lâm Tinh Tuyệt tránh sang một bên nhìn em gái mình và Tông Triển Bạch. Đây là giường của cậu, giờ đã bị hai người này chiếm giữ.
Lâm Huệ Tinh nghiêng đầu suy nghĩ: “Con muốn một căn cứ bí mật của Star Wars.”
Ánh mắt Lâm Tinh Tuyệt ngay lập tức đảo qua, cậu ngạc nhiên nhìn em gái mình.
Em gái thích đồ chơi nhồi bông hoặc búp bê Barbie nhất.
Tông Triển Bạch cũng rất ngạc nhiên, anh ôm lấy con gái: “Con thích những thứ này từ khi nào?”
“Con xem trong lịch sử duyệt web của anh trai, thứ này là nhiều nhất, cũng được lưu giữ nhiều nhất, anh ấy chắc rất thích nó. Con muốn tặng nó cho anh ấy, nhưng con không có tiền.” Cô bé nép vào vòng tay của Tông Triển Bạch: “Ba, ba tặng cho con đi, vậy thì con có thể tặng nó cho anh.”
Lâm Tinh Tuyệt thích nhưng khi Tông Triển Bạch mua cậu lại cảm thấy rằng mình sẽ chùn tay.
“… Anh không muốn.” Cậu kìm nén dục vọng của mình.
Tông Triển Bạch nằm nghiêng trên giường, nửa mặt trong chăn bông, anh nghịch tóc con gái: “Anh trai con không nhận tình cảm của con, con chọn loại khác con thích đi.”
Về cơ bản cô bé có mọi thứ cô thích: “Vậy thì hãy mua cho con một con búp bê vịt nhỏ màu vàng nhé.”
Lâm Tinh Tuyệt đã rất đau lòng khi nghe điều đó.
Cơ hội tốt như vậy mà lại muốn búp bê vịt nhỏ màu vàng để làm gì?
Hơn nữa cô cũng đã có một con rồi.
“Được.” Tông Triển Bạch đồng ý.
Cô bé vui mừng hôn lên má anh, nước miếng dính trên mặt, rõ ràng là có cảm giác ướt dính. Lông mi anh khẽ rung, anh đưa tay lau nước miếng trên miệng con gái.”
Cô bé nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, dường như rất thích việc Tông Triển Bạch lau nước miếng cho mình.
Lâm Tử Lạp mặc đồ ngủ đi ra. Chiếc giường rộng như thế mà Tông Triển Bạch chỉ cần nằm ngang ra thì cũng chiếm mất hơn một nửa chỗ rồi. Lâm Tinh Tuyệt trông như một chú sâu đáng thương cuộn người phía đầu giường nhìn Tông Triển Bạch và Lâm Huệ Tinh âu yếm.
Cô đi tới ôm con trai, lấy chiếc bàn là từ tay cậu bé đặt lên bàn nói: “Đến lúc phải đi ngủ rồi.”
Lâm Tinh Tuyệt thở dài một cái thật nhẹ. Vốn dĩ cậu đã có thể ngủ cùng với mẹ, ai mà ngờ được Lâm Huệ Tinh cũng muốn ngủ cùng. Bây giờ thì ba Tông Triển Bạch cũng tới đây. Một cái giường cũng chỉ đến thế này thôi, ngủ sao hết được?
Cậu bé chỉ muốn ngủ cùng mẹ một đêm thôi cũng khó vậy sao?
“Con và em ngủ ở giữa.” Lâm Tinh Tuyệt nói.
Cậu bé nghĩ ra rồi. Cậu với em gái ngủ ở giữa thì ba Tông Triển Bạch không thể nằm cạnh mẹ được.
Lâm Huệ Tinh thì không hề biết ý nghĩ này của Lâm Tinh Tuyệt. Chỉ cần được ngủ cùng ba mẹ thì thế nào cũng được nên cô bé cũng chẳng có ý kiến gì.
Tông Triển Bạch liếc nhìn con trai một cái, cũng không lật tẩy kế hoạch của thằng nhóc mà ôm con gái nằm xuống.
Hai đứa trẻ ngủ ở giữa, Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp đương nhiên nằm hai bên rồi.