Nói xong liền cúp điện thoại, kết nối với cuộc gọi đến, “Alô.”
“Là tôi.” Lâm Tử Lạp cầm điện thoại nhìn về phía hành lang: “Tôi biết ai đã tặng đồ cho tôi trong đám cưới rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên dừng lại một chút: “Cô, cô làm sao mà biết được?”
“Tôi đã gặp cô ta, là một người phụ nữ, và cô ta nói với tôi những điều rất kỳ lạ, anh có thể kiểm tra giúp tôi không?”
“Tôi có thể kiểm tra giúp cô, trước tiên nói cho tôi biết cô đã nhìn thấy cô ta ở đâu, Cảnh Hạo có biết không?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Bây giờ anh ấy hoàn toàn chắc chắn rằng Cố Huệ Nguyên này đang cố ý tiếp cận Lâm Tử Lạp, về việc cô ta muốn làm gì, thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.
“Anh ấy không biết, tôi chưa nói cho anh ấy, có kết quả thì đừng quên nói cho tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên đồng ý.
Lúc này, Tông Triển Bạch cầm kết quả kiểm tra đi tới: “Em đang gọi cho ai à?”
Lâm Tử Lạp cúp máy và nói đó là Thẩm Bồi Xuyên.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Tông Triển Bạch thấy vẻ mặt của cô không tốt lắm, lập tức đưa tay đỡ cô đứng lên.
“Em vẫn chưa nói cho anh rằng vào ngày hôn lễ em đã nhận được một món quà, em không biết là ai đã tặng, nên là em đã nhờ Thẩm Bồi Xuyên kiểm tra một chút.” Cô ngẩng đầu lên và nói: “Anh đã lấy kết quả khám thai của em chưa?”
Tông Triển Bạch nhẹ nhàng rồi một tiếng, đưa cô đến phòng bệnh để cho bác sĩ xem kết quả khám của cô.
Sau khi xem xong, bác sĩ cho biết là mọi thứ vẫn bình thường và thai nhi đang phát triển rất tốt, để thai phụ giữ tâm trạng vui vẻ và đến khám đúng hẹn.
Tông Triển Bạch không phản đối.
Lâm Tử Lạp có chút không tập trung, chỉ suy nghĩ về những gì người phụ nữ kia đã nói.
Sau khi lên xe, cô còn quên thắt dây an toàn, Tông Triển Bạch nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy, sao trông lơ đãng thế.”
Lâm Tử Lạp nhìn vào khuôn mặt của anh và nói nhỏ: “Cảnh Hạo.”
“Sao.” Anh nhướng mắt.
“Khi đối mặt với cám dỗ, anh có thể kiềm chế được bản thân mình không?” Anh đã ngoài ba mươi tuổi, là độ tuổi hấp dẫn nhất của đàn ông, chững chạc, vững vàng, đẹp trai, giàu có, chắc chắn có không ít phụ nữ sẵn sàng theo đuổi.
Cũng sẽ có những người xuất sắc.
Liệu rằng anh có bị cám dỗ hay không?
Tông Triển Bạch khởi động xe, vẻ mặt bình tĩnh, rõ ràng là cô hỏi câu này quá đột ngột, trước đó vẫn tốt đẹp, đột nhiên hỏi một câu như vậy, chắc chắn là có ý gì đó: “Em không tin anh, hay là không tin vào bản thân em?”
Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem, trên màn hình hiện ra một tin nhắn chưa đọc, do Thẩm Bồi Xuyên gửi, anh bấm vào xem: “Người của tôi đã mất dấu Cố Huệ Nguyên, cô ta đến gặp chị dâu và tôi cũng không biết cô ta đã nói gì với chị dâu, chị dâu đã gọi điện nhờ tôi điều tra Cố Huệ Nguyên.”
Tông Triển Bạch gõ nhanh một câu trả lời: “Cố Huệ Nguyên đã nói gì với cô ấy?”
Nhấn nút gửi.
“Tôi không biết, chị dậu bảo là Cố Huệ Nguyên nói gì đó rất kỳ lạ, còn kỳ lạ như thế nào thì chị dâu không nói cho tôi, lần trước thì tặng đồ lót, không biết lần này cô ta có nói điều gì quá đáng không, nếu không chị dâu cũng không gọi cho tôi để điều tra.”
Tông Triển Bạch trả lời: “Tôi biết rồi.”
Anh để điện thoại sang một bên, nổ máy và phóng xe đi.
Lâm Tử Lạp nhìn anh ta và hỏi: “Ai đã gửi tin nhắn cho anh đấy?”
Tông Triển Bạch nói, “Điện thoại ở ngay đó, em có thể tự xem.”
Lâm Tân cũng không cầm lên mà xem, mím môi không nói, Tông Triển Bạch lái xe cũng không nói chuyện với cô, rất nhanh đã lái xe đến khách sạn, hai người cùng nhau xuống xe trở về phòng.
Sau khi vào phòng, Tông Triển Bạch ném chìa khóa xe và điện thoại di động lên bàn, chỉnh lại cổ áo rồi kéo Lâm Tử Lạp ngồi trên ghế sô pha.