Hôm đó sau khi Trình Dục Tú gặp Bạch Dận Ninh, lúc về đã nói chuyện của anh ta cho Tông Khải Phong, bảo ông ấy sai người canh trừng anh ta, sợ anh ta làm loạn.
Chuyện xảy ra ở cổng bệnh viện ngày hôm nay, đương nhiên cũng sẽ truyền đến tai ông ấy.
“Đi gặp Bạch Dận Ninh rồi sao?” Tông Khải Phong vắt tay ra sau lưng.
Lâm Tử Lạp dạ một tiếng: “Anh ta sẽ rời khỏi thành phố B, cũng sẽ không xuất hiện ở bệnh viện đó nữa.”
Tông Khải Phong nhướn mày, dường như không ngờ rằng chuyện này lại giải quyết nhanh như thế.
“Cậu ta hao tâm tổn sức để tìm người, lại dễ dàng đồng ý rời đi như thế, hơn nữa cũng không vạch trần ra?”
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu nhìn Lâm Tử Lạp, anh cũng muốn biết tại sao Bạch Dận Ninh lại từ bỏ.
“Không phải anh ta muốn vạch trần chuyện này, mục đích chủ yếu của anh ta là Văn Khuynh, muốn báo thù cho Bạch Hồng Phi, vì thế quyết định về Bạch Thành trước.” Lâm Tử Lạp nói.
Tông Triển Bạch vẫn còn nghi ngờ, nhưng Lâm Tử Lạp đã nói thế rồi, ông cũng không muốn nói thêm nữa, thở dài một hơi: “Nếu như không giấu nổi thì bảo ba.”
Mấy năm gần đây ông già đi nhiều, cũng mệt rồi.
Lâm Tử Lạp rất bất ngờ, giấu bao nhiêu năm như vậy rồi, đột nhiên lại không lo nữa? Vậy hôm nay ông đến tìm Bạch Dận Ninh là vì lý do gì?”
“Ba không hy vọng cậu ta nghe từ miệng người khác nói, ba cũng được, con cũng được, Dục Tú cũng được.”
Lâm Tử Lạp cau mày, không chịu nổi bèn trả lời: “Vậy lúc đầu sao phải giấu chứ, có từng suy nghĩ đến cảm nhận của anh ta không? Muốn anh ta quỳ trước mặt Trình Dục Tú hối hận về sự lạnh nhạt những năm qua, hay là muốn anh ta và Văn Khuynh đấu đá nhau đến chết? Ba rõ tình cảm của Văn Khuynh dành cho Văn Nhàn hơn ai hết —- xin lỗi, con quá kích động.”
Lâm Tử Lạp nhắm mắt, cô đỡ trán, thần kinh căng như chão, sắp khiến cô suy sụp rồi.
Tông Khởi Phong không hề tức giận, cô nói rất đúng, ngay từ khi bắt đầu là bọn họ che giấu sự thật, là bọn họ khiến Tông Triển Bạch từ nhỏ đã tràn đầy oán hận trong lòng, bây giờ……
“Không còn sớm nữa, về sớm nghỉ ngơi đi.” Tông Khải Phong vừa định quay người, dường như lại nhớ ra điều gì đó, nhìn cô: “Tiểu Hi và tiểu Nhụy nhớ các con, nếu tiện thì gọi điện cho ba, để ba đưa bọn nhỏ qua.”
Lâm Tử Lạp nói được.
Chú Phùng kéo cửa ra, Tông Khải Phong cúi người lên xe, sáu đó rời đi.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Bây giờ chúng ta đi chứ?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu, cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, không muốn trở về với bộ dạng này, cũng không muốn Tông Triển Bạch nhìn thấy bộ dạng này của bản thân.
Không biết có phải vì quá kích động nên ảnh hưởng đến thai nhi, khiến cô có chút khó chịu.
Thẩm Bồi Xuyên giơ tay định an ủi cô, nhưng lúc tay sắp đặt lên bả vai của cô thì bỗng dừng lại, dường như thấy không thỏa đáng cho lắm nên thu tay về.
Chỉ ở cùng cô, lặng lẽ đứng bên đường.
Tuy nhiên tất cả mọi việc xảy ra ở đây đều bị người đàn ông trong chiếc xe đỗ bên lề đường đối diện nhìn thấy hết.
Anh kéo cửa kính ô tô lên, xe nhanh chóng phóng vút đi.
Lúc lướt qua người Lâm Tử Lạp, ánh mắt cô và người đàn ông trong xe vô tình chạm nhau, chỉ có điều tốc độ xe quá nhanh, cô không kịp nhận ra đó là ai.
Tận đến khi không nhìn thấy Lâm Tử Lạp nữa thì người trong xe mới thu ánh mắt về.
Đêm khuya tĩnh mịch, trời đột nhiên đổ mưa, dai dẳng cả đêm.
Nhiều năm lăn lộn trên thương trường lừa dối đố kỵ lẫn nhau, rèn luyện được tính cam chịu, đừng hòng ai có thể biết được suy nghĩ thực sự của anh
Cho dù gặp hoàn cảnh nguy nan, anh cũng sẽ âm thầm lặng lẽ giải quyết, chính vì thế, biểu cảm, ánh mắt, ngay cả giọng nói cũng như nước mưa, lạnh lẽo đến cực điểm.
“Chuyện này phải tiến thành bí mật, điều tra được bất cứ manh mối gì, trực tiếp báo cáo với tôi.”
“Vâng.”
Chiếc xe nhanh chóng biến mất vào cơn mưa to trong đêm khuya.
Bởi vì trời đổ mưa, Lâm Tử Lạp ngồi vào trong xe, sắc mặt cô không được tốt, Thẩm Bồi Xuyên có chút lo lắng: “Có cần đi bệnh viện không?”
Cô biết rõ cơ thể của mình: “Không sao, về thôi.”