Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là chỉ biết bắt nạt người khác, sao anh lại thành lắm lời rồi?





“Vậy cậu nói xem tôi lắm lời thế nào…”





Một hồi chuông điện thoạivang lên, át đi tiếng nói của Tô Trạm.





Tông Triển Bạch cho rằng là Thẩm Bồi Xuyên, lấy điện thoại ra mới phát hiện không phải điện thoại mình mà là điện thoại của Lâm Tử Lạp lúc trước cất vào túi anh, anh nhìn tên trên màn hình điện thoại, là “chú hai”.





Bên cạnh Lâm Tử Lạp cũng không có mấy ai, anh biết rất rõ.





Chú hai này chắc là người đàn ông lần trước anh đã gặp ở thành phố C.





Lâm Tử Lạp rất quen thuộc nhạc chuông điện thoại mình, vừa đổ chuông cô đã mở mắt, lo lắng hỏi: “Ai vậy?”





Cô cho rằng lại là Cố Bắc gọi tới.





Tông Triển Bạch đưa điện thoại cho cô: “Em tự xem đi.”





Lâm Tử Lạp nhận lấy điện thoại, màn hình hiển thị là chú hai, cô nhấn núi nghe rồi đưa lên tai, giọng Thiệu Vân lập tức vang lên.





“Cháu liên lạc được với Tần Nhã không? Cả ngày nay con bé không tới cửa hàng, cũng không liên lạc được với nó.”





Lâm Tử Lạp bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Cháu biết cô ấy ở đâu, chú đừng lo lắng, tạm thời chúng cháu không về được, phiền chú trông coi giúp cháu.”





“Ồ, cháu biết là được rồi, bỗng dưng không thấy người đâu, cũng không liên lạc được nên chú vẫn rất lo lắng. Vậy khi nào thì các cháu về?” Thiệu Vân hỏi.





Lâm Tử Lạp cũng không biết khi nào mới về được: “Cháu cũng chưa rõ, vài ngày nữa cháu lại gọi cho chú.”





“Được rồi, việc bên này cháu không cần lo lắng, chú sẽ trông coi giúp cho, cháu cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé, cả hai đứa nhỏ nữa.” Thiệu Vân dặn dò.





Lâm Tử Lạp trả lời: “Cháu biết rồi.”





“Vậy chú cúp máy đây.”





Lâm Tử Lạp đáp “vâng” một tiếng rồi cúp điện thoại.





Cô đang định cất điện thoại đi thì Tông Triển Bạch đưa tay về phía cô: “Đưa điện thoại cho anh?”





Lâm Tử Lạp nhìn anh: “Điện thoại em để chỗ anh không tiện, nếu người tên Cố Bắc kia gọi tới thì em sẽ đưa anh nghe.”





Cô biết Tông Triển Bạch đang lo lắng điều gì.





Còn không phải là sợ Cố Bắc lại gọi cho cô sao? Cô chưa từng gặp người này, cũng không muốn qua lại với anh ta.





Cô không thể giải quyết chuyện của Tần Nhã, chỉ đành dựa vào anh.





Lâm Tử Lạp đã nói đến vậy rồi nên Tông Triển Bạch cũng không tiện nói gì nữa, quay người lại.





“Chị dâu, chị biết Cố Bắc à? Sao chị lại biết anh ta vậy?” Tô Trạm hỏi.”





Vừa nãy Lâm Tử Lạp nói vội nên cũng không có thời gian suy nghĩ, càng vội vàng giải thích lại càng không nói nên lời, cô không biết phải giải thích thế nào với Tô Trạm về việc mình biết người tên Cố Bắc này.





Cô chỉ nghe nói về người đàn ông này từ miệng Tông Triển Bạch, chứ chưa từng gặp anh ta.





“Cố Bắc từng đến thành phố C tìm cô ấy.” Đột nhiên Tông Triển Bạch nói.





Tô Trạm lập tức bùng nổ: “Anh ta đi tìm chị dâu làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì…”





Tô Trạm không nói ra vì e ngại có Lâm Tử Lạp ở đây.





Vì chuyện của Cố Bắc có liên quan đến Văn Khuynh, nên nói đến Cố Bắc thì sẽ phải nói tới Văn Khuynh.





Phía trước có một khu dịch vụ, Tông Triển Bạch bảo Tô Trạm vào đó, Tô Trạm nói “được” rồi tấp xe vào khu dịch vụ. Lâm Tử Lạp gọi hai đứa bé dậy cho chúng xuống xe hít thở không khí.





Tông Ngôn Hi mơ mơ màng màng dụi mắt, gọi Lâm Tử Lạp: “Mẹ, con muốn đi vệ sinh.”





Lâm Tử Lạp rút một tờ giấy lau mặt cho cô bé, bé con nhanh chóng tỉnh táo: “Mẹ đưa con đi.”





Buổi tối khu dịch vụ cũng không có nhiều người, cô dắt con gái đi vệ sinh, Tông Ngôn Thần vẫn chưa tỉnh táo lắm, nằm trong xe không xuống, Tông Triển Bạch mở cửa xe rồi hỏi cậu bé có muốn đi vệ sinh không.





Bé chậm rãi mở mắt ra, lắc đầu rồi nói: “Con hơi đói.”





“Con xuống đi, ba đưa con đi mua chút gì ăn.” Tông Triển Bạch nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK