“Anh có quấy sao? Hả?” Anh cúi người áp sát, môi vân vê má cô.
Lâm Tử Lạp vội vàng chữa lại: “Không trả nữa, anh thích sau này em lại mua cho anh.”
Như vậy, có lẽ cô sẽ khuynh gia bại sản mất.
“Ừm, thế mới ngoan.” Anh hôn lên má cô một cái: “Chúng ta xuống thôi.”
“Cộc cộc…”
Lúc này vừa đúng lúc có người gõ cửa, là vú Vu: “Cậu chủ, mợ chủ, tới giờ chúng ta xuất phát rồi.”
Tông Triển Bạch nói biết rồi, sau đó buông Lâm Tử Lạp ra, lại giúp cô bới lại mái tóc vừa bị anh làm rối, tóc của cô rất mượt, dài tới eo chưa từng uốn nên rất bóng loáng.
“Đừng để mọi người đợi nữa.” Lâm Tử Lạp nói.
Hai người họ đi xuống đã thấy Thẩm Bồi Xuyên tới rồi, anh đang chơi với hai đứa bé vì rất thân với chúng. Lâm Huệ Tinh là phấn khích nhất còn kéo tay anh nói: “Chúng cháu có rất nhiều pháo hoa đó, chú có muốn đốt với chúng cháu không?”
Thẩm Bồi Xuyên chống cằm tỏ vẻ suy nghĩ: “Pháo hoa có vui không?”
Lâm Huệ Tinh nói rất hồn nhiên: “Đương nhiên vui rồi.” Cô bé ra hiệu bằng hai tay: “Cứ như thế, vung lên không trung, sau đó bùng một cái, nổ tung, sẽ có một bông hoa rất to, rất to, sáng bóng rất đẹp.”
Lâm Tinh Tuyệt thì đứng ở một bên bịt mắt, thật nhịn không nổi mà nói xấu em gái: “Em tưởng chú Thẩm không biết sao, chú ấy cố ý trêu em cho vui thôi.”
Lâm Huệ Tinh chớp mắt: “Trêu em làm gì?”
Lâm Tinh Tuyệt: “…”
Cậu bé thực sự cạn lời.
Đột nhiên Lâm Huệ Tinh chạy về phía Lâm Tử Lạp đang xuống cầu thang, ngẩng đầu nhìn cô nhõng nhẽo: “Mami, con đói rồi.”
“Bây giờ chúng ta đi thôi, bên nhà hàng gọi điện tới nói đã chuẩn bị xong rồi.” Trình Dục Tú lấy áo khoác đưa cho Tông Khải Phong: “Mặc lên đi.”
Tông Triển Bạch ôm con gái nhỏ đang ôm chân Lâm Tử Lạp lên.
Không biết cô bé hôm nay làm sao mà cứ đòi Lâm Tử Lạp bế: “Mami bế.”
“Không được.” Tông Triển Bạch từ chối.
Cô bé không vui: “Tại sao?”
Tông Triển Bạch liếc nhìn Lâm Tử Lạp: “Con xem mẹ gầy như vậy, ôm không nổi con.”
“Ôm được, lúc trước mami còn ôm được cả con và anh.” Lâm Huệ Tinh phản bác.
Trong lòng còn nghĩ, ba không hiểu mami bằng con nữa.
“Mami con bị thương không thể ôm con.” Vú Vu nói xen vào vì nhớ tới vết bầm trên eo Lâm Tử Lạp: “Phòng tắm trên lầu có phải không chống trơn?”
Cả đời vú Vu chưa từng kết hôn, bà vẫn biết những chuyện liên quan đến vợ chồng, nhưng bà không hề biết cái việc gì nó điên rồ như thế này.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về, Tông Triển Bạch coi như không có gì: “Em bị thương rồi à? Thương ở đâu đó?”
Lâm Tử Lạp còn chưa nói gì, vú Vu đã cướp lời: “Cô ấy đi tắm bị ngã, chân đang tím bầm thành một cục. Lúc ăn cơm áo lông cuộn lên nên tôi nhìn thấy, nếu không phải tôi nhìn thấy thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói.”
“Không cần lo lắng, có gì thì đi bệnh viện xem xem?” Trình Dục Tú quan tâm nói.
“Không sao, không sao ạ.” Lâm Tử Lạp nắm chặt tay, cô cố tỏ ra bình thường để đáp lại Trình Dục Tú.
Lúc này cô hận không thể tìm được một cái hố để chui xuống, không muốn đối mặt với ai cả.
Tông Triển Bạch suy tư, tối qua cô ấy có ngã à?
Sao anh lại không biết nhỉ?
“Chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa.” Lâm Tử Lạp mặc quần áo cho Lâm Tinh Tuyệt, cô cố ý đổi chủ đề của cả nhà.
Ánh mắt của Tông Triển Bạch nhìn vào eo cô, ánh mắt anh khẽ động, dường như anh đã hiểu ra điều gì đó.
Trình Dục Tú vẫn lo lắng, bà đến bên cô nhỏ giọng hỏi: “Không sao thật à?”