Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý anh là gì?” Tang Du vẫn không phản ứng kịp.





Thẩm Bồi Xuyên luôn rất nghiêm túc, sẽ không nói mấy lời yêu đương.





Chẳng lẽ là…





Tang Du chớp mắt: “Anh…”





“Anh đi lấy quần áo cho em.” Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy và đi về phía phòng.





Tang Du nhìn theo bóng lưng của anh mỉm cười, ngồi trên sô pha chờ đợi.





Sau đó lại không đợi được người ra.





Tang Du cảm thấy rất kỳ quái, quần áo của cô đều treo cùng tủ quần áo với anh, chỉ cần kéo ra là có thể nhìn thấy.





Sao lâu như vậy mà vẫn không lấy được?





Chẳng lẽ đang chọn cho cô?





Cô không có nhiều quần áo, cũng không có nhiều kiểu dáng.





Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, cầm khăn tắm đi về phía phòng, ánh mắt vừa vừa vào căn phòng, liền thấy Thẩm Bồi Xuyên đứng đó, bất động.





Tang Du nhìn anh, như thể anh không nhận thấy cô đang đến, nên vẫn đứng yên tại chỗ.





Cô cảm thấy kỳ lạ, nhìn quanh phòng không thấy có chuyện gì, liền gọi anh: “Anh làm sao vậy?””





Thẩm Bồi Xuyên quay đầu lại và thấy Tang Du đang đi tới, đôi lông mày đang cau lại của anh ấy không hề giãn ra, thay vào đó chúng còn nhíu sâu hơn.





Nhìn ánh mắt cô còn có tia lo lắng bên trong.





“Tang Du, hình như anh đã quên rồi.”





Tang Du không hiểu: “Anh quên gì?”





Thẩm Bồi Xuyên mím môi, một lát sau mới nói: “Em mà có thai thì làm sao bây giờ?”





Lần nay Tang Du đã hiểu được ý của anh.





Cô liếc nhìn quanh phòng ngay lập tức, nhưng không thấy bao cao su.





Lần trước Thẩm Bồi Xuyên có mua, nhưng lần này bọn họ không dùng, không, một ngày làm nhiều lần như vậy mà không dùng lần nào cả.





Tang Du cảm thấy có thai thì mang thai, cũng không có vấn đề gì.





“Em sẽ sinh con cho anh, anh không thích trẻ con sao?” Tang Du xoa dịu anh.





Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu, không phải anh ấy không thích trẻ con, mà là Tang Du còn chưa tốt nghiệp, làm sao sinh con?





“Trước hết chúng ta là hợp pháp, em cũng thành niên, em kết hôn, sinh con cho chồng em, chồng em cũng nuôi nổi thì có gì mà không thể?”





Tang Du đi tới tìm quần áo cho mình, để thuận tiện và thoải mái, cô ấy tìm cho mình một chiếc váy liền.





Thẩm Bồi Xuyên đi tới, nói: “Anh ở ngoài chờ em.”





Tang Du gật đầu.





Đợi lát Tang Du thay quần áo xong, hai người sẽ cùng đi ra ngoài.





Thẩm Bồi Xuyên không biết lãng mạn, hỏi Tang Du muốn ăn gì, cô muốn ăn thì anh sẽ đưa cô đi.





Không nghĩ tới, hôm nay là một ngày đặc biệt để đưa cô ấy đến một nơi lãng mạn.





Tang Du cũng không để ý, biết tính của Thẩm Bồi Xuyên chính là như vậy.





Sau bữa tối, họ đi dạo.





Thời tiết lúc này không còn oi bức nữa và bắt đầu mát mẻ hơn.





Tang Du khoác tay anh, giẫm lên cái bóng của mình dưới đất, trên con phố này có rất nhiều người, một số đi chơi, một số mua sắm, và có các cửa hàng bán đồ bên đường.





Có những người bán hoa trên đường, họ buộc và gói bằng giấy thành từng chùm, không phải giống như ở các cửa hàng hoa mà được gói bằng giấy màu, giấy thường đơn giản mà nhìn trông giống một bó hoa để trang trí nhà hơn.





Người bán hoa lái một chiếc xe xích lô chở đầy đủ các loại hoa khiến chiếc xe khiêm tốn trở nên đẹp đẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK