Tông Triển Bạch khàn giọng: “Không chờ được.”
Anh cầm tay Lâm Tử Lạp hướng về phía dưới thân đè một cái, cứng rắn nóng bỏng, đại não Lâm Tử Lạp lập tức trống rỗng, gò má cô nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
Dường như chuyện cự tuyệt không thốt thành lời.
Anh đem Lâm Tử Lạp ôm đến trước gương, từ phía sau bao lấy cô, hai người đồng thời nhìn vào trong gương, không thể che đậy được khát vọng lẫn nhau của đối phương.
Lâm Tử Lạp mặc váy, rất dễ dàng liền bị vén ra, lòng ngực rắn chắc của anh từ phía sau cũng rất nhanh áp vào.
Anh rất nhanh đi vào, Lâm Tử Lạp nhíu mày rên khẽ một tiếng.
Bây giờ cô đang mang thai, Tông Triển Bạch không dám làm quá mạnh, động tác vô cùng kiềm chế.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn là lăn qua lăn lại một chút, sau đó Lâm Tử Lạp đứng không vững, hai tay thủ sẵn bên cạnh bồn nước, khom người, phòng ngừa cái bụng đụng tới cạnh bồn nước, phía trước gương bị hơi thở làm mờ, chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của cặp đôi đang vận động.
Sau khi kết thúc, cô phải nhờ Tông Triển Bạch dìu mới đi ra khỏi phòng tắm được, cả người cô không có sức lực, hai chân mềm nhũn.
Tông Triển Bạch mang cô thả trên giường, kéo chăn qua đắp lên người cô, giọng nói có chút khàn sau trận đại chiến: “Em ngủ một lát đi, một chút nữa xuống ăn cơm.”
Lâm Tử Lạp có hơi híp mắt lại, cũng không muốn động đậy, cơn buồn ngủ kéo đến nhưng vẫn không cách nào an tâm ngủ, cô uể oải nói: “Ngày hôm nay có khách đến chơi, em không xuống có vẻ không phải phép.”
Tông Cảnh Hạ nhẹ nhàng vén sợi tóc ngổn ngang trên mặt cô qua bên, đầu ngón tay chạm nhẹ trán cô, có tầng nhẹ mồ hôi, anh cúi người hôn môi đuôi mắt nàng, Lâm Tử Lạp theo bản năng nhắm lại, anh thấp giọng bảo: “Không nên suy nghĩ nhiều, nghe lời anh được không?”
Lâm Tử Lạp nhỏ giọng ừ một tiếng, đưa tay kéo tay anh, dặn dò nói: “Nhớ kêu em dậy nhé.”
Tông Triển Bạch nói: “Được.” Để cho cô an tâm mà ngủ.
Thấy cô đã ngủ Tông Triển Bạch mới đứng dậy, anh vào dọn dẹp lại phòng tắm sạch sẽ, thời gian cũng không còn sớm, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng đi xuống lầu, sau đó thấy vú Vu đi tới cửa cầu thang muốn lên gọi bọn họ, nhìn thấy anh xuống thì bảo: “Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại có ăn cơm luôn không?”
Tông Triển Bạch ừ một tiếng.
“Mợ chủ thì sao?” Vú Vu không có nhìn thấy Lâm Tử Lạp liền hỏi.
“Cô ấy đi ngủ, một lát nữa sẽ ăn.” Tông Triển Bạch vẻ mặt lãnh đạm, lúc nói chuyện giọng điệu rất bình tĩnh, vú Vu không suy nghĩ gì nhiều, dù sao hiện tại Lâm Tử Lạp mang thai, cảm thấy ngủ nhiều cũng là bình thường, ngày hôm nay chạy ngoài đường một ngày khẳng định sẽ mệt mỏi.
“Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.” Vú Vu quay người hướng nhà bếp bưng thức ăn, Tông Triển Bạch gõ cửa phòng con gái, không thấy có người đáp lại.
Anh gõ lại lần thứ hai: “Tiểu Nhụy?”
“Ba không được vào.”
Tiếng nói Tông Ngôn Hy rõ ràng rất hoảng loạn.
Tông Triển Bạch cau mày: “Tiểu Nhụy, con đang làm cái gì ở trong phòng?”
“Dù sao thì ba cũng không được vào.”
Có một thứ gì đó rớt cái ầm xuống đất theo tiếng cô bé nói, Tông Triển Bạch lo lắng cho con gái nên vội mở cửa ra thì chợt nhìn thấy hộp đồ chơi trang điểm màu hồng rơi xuống, đồ đạc bên trong văng ra đấy đất. Diêu Thanh Thanh hốt hoảng đứng cúi đầu ở bên cạnh, Tông Ngôn Hi đứng giữa đống hỗn loạn nhỏ giọng giải thích: “Chỉ là con bọn con đang chơi trò trang điểm thôi.”
Tông Triển Bạch nhìn thấy trên mặt con gái bị bôi đỏ xanh như gà bới thì im lặng đỡ trán.
“Ba ơi. . .” Tông Ngôn Hi không cảm thấy mình làm sai điều gì cả nhưng lại sợ ba tức giận.
Tông Triển Bạch hít sâu một hơi, cố gắng làm giọng điệu bình tĩnh: “Đi rửa mặt cho sạch rồi ăn cơm đi.”
Nói xong anh quay người đi thì đã trông thấy vú Vu đang bày đồ ăn trên bàn, chợt nhớ đến Tần Nhã cũng đang ở nhà, còn có hai đứa bé và Lâm Tử Lạp lại đang mang thai, một mình vú Vu lo việc nhà sẽ bận rộn lắm nên anh cầm điện thoại gọi cho Quan Kình. Rất nhanh điện thoại đã được bắt máy.
Anh cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ nói: “Ngày mai anh hãy tìm một người giúp việc đáng tin cậy đến biệt thự cho tôi, tiền lương không thành vấn đề nhưng nhất định phải điều tra gia cảnh cho rõ ràng.”
“Được rồi tôi đã nghe, nhưng cho thời gian một ngày thì hơi ngắn đấy.” Quan Kình lo rằng sẽ không thể tìm được người phù hợp.
“Hai ngày.” Nói xong anh cúp điện thoại.
Bên đầu dây kia, Quan Kình đã sớm quen chuyện được giao nhiệm vụ kiểu này rồi, anh ta sắp làm xong việc đang dở, xong rồi sẽ đi tìm giúp việc.