Lưu Phi Phi mỉm cười: “Anh vội vàng như vậy là lo lắng cho bà anh hay người phụ nữ kia?”
Tô Trạm bước xuống khỏi ván gỗ, ánh mắt thâm trầm nặng nề nhìn cô ta: “Người đâu?”
Lưu Phi Phi bước tới, đưa tay nắm vạt áo của anh: “Gấp gáp như vậy làm gì?” Động tác của cô ta càng thêm nhẹ nhàng: “Em để anh tới đương nhiên sẽ để anh thấy người.”
Tô Trạm đứng thẳng, thấp mi nhìn tay cô ta: “Muốn làm gì thì nhằm vào tôi.”
Lưu Phi Phi cười: “Em đương nhiên là nhằm vào anh, nếu bọn họ không liên quan gì tới anh thì em sẽ không bắt bọn họ, anh nói có đúng không?”
Tô Trạm lạnh lùng nói: “Nói, cô định làm gì? Giờ tôi đã tới rồi, có phải nên thả họ ra rồi không?”
“Thả bọn họ, anh còn có thể nói chuyện với em như vậy sao?” Lưu Phi Phi dùng ngón tay chỉ lên đầu anh: “Anh nghĩ em ngu sao?”
“Nói, cô muốn thế nào?”
Lưu Phi Phi hất thắt lưng của anh lên, bước vào cabin, Tô Trạm đứng bất động, Lưu Phi Phi quay lại nhìn: “Không muốn thấy bà anh cùng người phụ nữ kia sao?”
Hai tay Tô Trạm nắm chặt thành quyền.
Lưu Phi Phi biết anh rất tức giận, nhưng cũng biết anh vì không tổn hại hai người phụ nữ kia nên sẽ không dễ dàng ra tay với mình.
Bước vào cabin, một nơi chật hẹp không rộng rãi, hơn nữa còn rất bừa bộn, Tần Nhã và bà cụ bị trói sau cái kệ, tình trạng của Tần Nhã xem ra không được tốt cho lắm, anh bước tới muốn xem cô thế nào nhưng bị Lưu Phi Phi kéo tay lại: “Đừng có vội mà…”
Cô ta chưa dứt lời đã bị Tô Trạm hất ra.
“Ư ư…” Bà cụ muốn nói với Tô Trạm Tần Nhã có thể đang mang thai, nhất định phải cứu cô, bảo vệ cô an toàn.
Nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể lên tiếng ư ư.
Tô Trạm tưởng rằng bà đang sợ hãi, hoàn toàn không biết sự căng thẳng của bà là vì Tần Nhã, trấn an nói: “Cháu sẽ không để bà xảy ra chuyện đâu.”
Trước mắt Tần Nhã rất mơ hồ, bụng dưới có cảm giác đau nhói, hơn nữa còn đau rất dữ dội, cô nâng đôi môi khô khốc của mình lên, thấp giọng nói hai từ: “Cứu em…”
Tô Trạm nghe không rõ, đang định lại gần thì nghe giọng Lưu Phi Phi phía sau: “Anh dám tới gần một bước em sẽ thiêu chết họ.”
Bước chân Tô Trạm khựng lại, thấy trên tay Lưu Phi Phi đang cầm thiết bị điều khiển bom trên tay.
Anh nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện trong góc có bom.
“Lưu Phi Phi!” Hai mắt Tô Trạm đỏ ngầu.
Lưu Phi Phi mặc kệ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác của anh, cười thật xán lạn: “Đừng hung dữ như vậy, em sợ.”
Tô Trạm đè thấp phẫn nộ ngút trời: “Nói điều kiện của cô đi.”
Lưu Phi Phi bước đến trước mặt anh, đầu ngón tay như con rắn nhỏ lướt trên ngực anh, trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên cổ áo anh, ngoắc tay mở một cúc áo của anh, ánh mắt có vài phần run rẩy: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ở bên nhau không?”
Tô Trạm mím chặt môi, không phản ứng lại.
Lưu Phi Phi liếc nhìn Tần Nhã, vuốt ngực anh nói tiếp: “Anh sợ em đau, rất nhẹ, ghé sát bên tai em thì thầm nói, anh yêu em, cả đời này sẽ tốt với em, anh còn nhớ không?”
Tô Trạm bắt lấy bàn tay không để yên của cô ta: “Nói, cô muốn thế nào?”
Đối với chuyện trước kia anh ước nó chưa từng xảy ra, tất cả những tươi đẹp ban đầu, giờ đã bị người phụ nữ này hủy hoại hết, không còn một chút tươi đẹp nào, giờ anh chỉ cảm thấy thật kinh tởm, làm sao người phụ nữ đầy tâm cơ và lừa dối này lại lọt vào mặt anh được cơ chứ?
Anh nghĩ mắt mình chắc chắn bị mù mới để ý cô ta.
“Anh muốn thế nào?” Lưu Phi Phi cố ý làm bộ dạng xấu hổ: “Hay là, anh và em làm lại lần nữa? Hâm nóng chuyện cũ, em nghĩ anh hẳn cũng ghi nhớ sâu sắc lắm, dù sao lần đầu tiên làm đàn ông của anh cũng là trên thân thể của em.”
Tần Nhã trước giờ chưa từng buồn nôn như vậy, cô cắn chặt răng mới có thể nhịn được.
Bà cụ có thể cảm nhận được Tần Nhã đang run rẩy, bất đắc dĩ không nói được, chỉ có thể lo lắng.
“Làm sao không trả lời.” Lưu Phi Phi dựa vào ngực anh: “Đừng quên, bà anh và người phụ nữ kia vẫn đang nằm trong tay em.”
Sắc mặt Tô Trạm tái mét, bóp mạnh cổ cô ta: “Cô đang tìm chết đấy.”
Đau.