Lâm Tử Lạp không lay chuyển được anh nên chỉ có thể để anh dắt tay đi vào thang máy.
Chuyện này đang được lưu truyền rộng rãi trên mạng, ở trong công ty cũng đang bàn tán sôi nổi, thấy bọn họ cùng xuất hiện tại công ty, các nhân viên chào hỏi nhiệt tình gấp ba lần thường ngày.
Thang máy “tinh” một tiếng dừng lại, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, lúc hai người đi ngang qua bàn thư ký, Tông Triển Bạch hỏi: “Em đói không?”
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Em hơi đói rồi.”
Buổi sáng cô không ăn gì hết nên bây giờ cảm thấy hơi đói bụng.
“Muốn ăn gì, để anh bảo thư ký đi mua?”
“Bí đỏ chiên trứng, bánh Sachertorte, bánh Pudding Caramen, còn có bánh đậu đỏ nữa.” Lâm Tử Lạp nói một chuỗi bánh ngọt chỉ nghĩ đến những món đó thôi thì cô đã muốn chảy nước miếng rồi.
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô một cái, tất cả những món đó đều là bánh ngọt, nhưng mà chỉ cần cô thích ăn thì anh sẽ mua, anh dặn dò thư ký đi mua những món đó: “ Sẵn tiện mua nước ép trái cây luôn.” Nói xong thì bổ sung thêm một câu: “Nước ép cam.”
Anh sợ ăn bánh ngọt này sẽ ngấy, nước cam có vị chua nhẹ có thể làm giảm bớt cảm giác ngấy đó.
Thư ký trả lời: “Bây giờ tôi đi mua ngay, lúc sáng bên bộ phận quan hệ xã hội có đến đây tìm chủ tịch, nói nếu chủ tịch đến thì điện thoại cho cô ấy, bây giờ có kêu cô ấy qua đây luôn không ạ?”
Tông Triển Bạch lạnh nhạt ử một tiếng: “Kêu cô ta qua đây đi.”
Nói xong anh ôm Lâm Tử Lạp đi vào phòng làm việc của mình, thư ký thấy ông chủ săn sóc cho Lâm Tử Lạp như vậy thì nghĩ đến những anh hùng bàn phím đang chửi bới trên mạng, thật sự muốn cười nhạo họ một tiếng, còn có mấy người buôn dưa lê thích đoán mò chuyện của người khác nữa chứ.
Sau khi đi vào phòng làm việc Lâm Tử Lạp nói: “Anh muốn làm gì thì làm đi, em ở phòng nghỉ ngơi chờ anh.”
Tông Triển Bạch thật sự có việc gấp nên để cô đến phòng nghỉ chờ mình: “Em muốn ngủ thì cứ ngủ trên ghế sô pha nhé.”
Lâm Tử Lạp ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng lại âm thầm gạt bỏ, chỗ anh làm việc mà cô lại nằm ngủ thì rất kỳ cục.
Cô ngồi trên sô pha lấy đại một cuốn sách ra xem.
Qua một lúc, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Tông Triển Bạch đang xem tài liệu thì ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”
Rất nhanh sau đó trưởng phòng quan hệ xã hội đẩy cửa bước vào, lơ đãng nhìn thấy Lâm Tử Lạp đang ngồi trên ghế sô pha thì chào hỏi: “Chào bà chủ.”
Lâm Tử Lạp không thoải mái với cách gọi này, cô cười cứng ngắc lịch sự gật đầu một cái coi như đáp lại.
“Có chuyện gì?” Tông Triển Bạch buông tài liệu trong tay xuống, ngã lưng dựa vào ghế.
“Chủ tịch đã xem tin tức liên quan đến anh chưa?”Trưởng bộ phận quan hệ xã hội hỏi ngắn gọn.
Tông Triển Bạch nhẽ ừ một tiếng.
“Weibo chính thức của công ty chúng ta sắp bị đánh sập rồi, tôi nghĩ chủ tịch nên lên tiếng làm rõ đi.” Trưởng bộ phận quan hệ xã hội nói.
Tông Triển Bạch nhíu mày, weibo của công ty thì liên quan gì đến anh?
Weibo đó là của công ty, liên quan gì đến chuyện cá nhân của anh?
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trưởng bộ phận quan hệ xã hội giải thích: “Chuyện là, chủ tịch có để ý số người quan tâm đến Weibo của chúng ta đã lên đến 70 triệu người rồi không?”
Tông Triển Bạch lười biếng dựa vào ghế: “Đây không phải là chuyện của bộ phận quan hệ xã hội của mấy người hả?”
Trưởng bộ phận quan hệ xã hội cười: “Đúng vậy, đây là chuyện của chúng tôi, nhưng mà một công ty không thể thu hút nhiều người quan tâm như vậy.”
“Vì vậy?”
“Vì vậy bình thường chúng tôi sẽ đăng một vài tấm ảnh của ông chủ lên.” Trưởng bộ phận quan hệ xã hội thành thật nói: “Được nhiều người chú ý như vậy không phải vì bản thân công ty mà là vì ông chủ đó, họ cũng chỉ tiện thể quan tâm công ty của chúng ta thôi.”
Tông Triển Bạch nhìn cô ấy một cái, anh vẫn luôn tin tưởng năng lực của cô ấy, về vấn đề này anh cũng không để ý lắm. Thỉnh thoảng anh sẽ lên xem Weibo của công ty nhưng mà không nghiên cứu xem trên đó đăng tin gì, nghe cô ấy nói xong anh xem sơ qua các dòng trạng thái của weibo.
Nhưng mà không thấy thì thôi thấy một cái anh bị dọa đến nỗi muốn nhảy dựng lên, tất cả đều là hình của riêng mình anh.