Sắc mặt Bạch Dận Ninh chợt thay đổi, trong màn đêm mờ mịt, ngay cả người cũng không nhìn thấy: “Tôi lại rất hiếu kì, tại sao tổng giám đốc Tông lại cho con mang họ của vợ? Hay là lúc cô Lâm sinh hai đứa trẻ, anh vốn không biết?”
Mấy ngày nay Bạch Dận Ninh moi được vài thông tin từ miệng của Lâm Tinh Tuyệt đó là, lúc Lâm Tử Lạp sinh hai đứa trẻ, cô đang trong thời gian ly hôn với Tông Triển Bạch.
Nên hai đứa trẻ mới theo họ của mẹ.
Bạch Dận Ninh cười: “Tôi còn cho rằng tôi đã hết cơ hội rồi, không ngờ là vẫn còn.”
Ánh mắt của Tông Triển Bạch đột nhiên đảo một cái, anh phát hiện bên cổng có một bóng đen, một cục bé bé, nhìn thấy anh đang nhìn về phía nó, nó lập tức trốn đi, anh khẽ cau mày, dường như cũng đoán được là ai, nhưng không hề biểu hiện là anh đã phát hiện ra nó.
Anh mở to mắt, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo một khí thế lạnh lùng, anh trầm mặt nói: “Vậy còn để xem tổng giám đốc Bạch có bản lĩnh đó hay không.”
Bạch Dận Ninh cười nhạt: “Có cơ hội còn tốt hơn rất nhiều so với việc không có, đúng không tổng giám đốc Tông? Tôi còn có cơ hội cũng là nhờ anh mà.”
Tông Triển Bạch lùi lại, bước đi của anh không nhanh không chậm, mỗi bước đi đều rất trầm ổn, lúc anh bước qua người của Bạch Dận Ninh, khoé môi anh khẽ nhếch lên: “Vợ của tôi không thích người què, muốn theo đuổi cô ấy thì trước tiên hãy đứng lên được đã.”
Nói xong anh không thèm nhìn Bạch Dận Ninh thêm một cái mà đã bước đi ngay.
Bạch Dận Ninh treo một nụ cười thản nhiên trên mặt, nhưng nụ cười ấy cũng không được lâu, không đi lại được chính là nỗi đau lớn nhất trong tim anh ấy.
Những ngón tay đặt trên thành xe lăn của anh chợt nắm chặt lại, có thể nhìn ra anh ấy đang tức giận đến mức nào.
Bước chân của Tông Triển Bạch chợt sững lại, dù không nhìn thấy những anh cũng biết được sắc mặt của Bạch Dận Ninh hiện giờ đang khó coi như thế nào: “Tổng giám đốc Bạch, tức giận không tốt cho cơ thể đâu.”
Anh khinh thường tiếp tục bước đi, lúc vào đến cửa, anh quay đầu về sau nhìn về phía cổng, bóng đen nho nhỏ đứng trên đất kia, thấp thấp, nho nhỏ, đúng là bóng của một đứa trẻ.
Nhưng chỗ này có đến tận hai đứa, Lâm Tinh Tuyệt vào Lâm Huệ Tinh.
Lâm Huệ Tinh đơn giản trong sáng, đương nhiên nó sẽ không có ý định đến chỗ này nghe lén, nhưng đứa còn lại…
Không cần nói, chắc chắn là Lâm Tinh Tuyệt rồi.
Anh khẽ thở dài, khúc mắc trong lòng cậu bé đến khi nào mới được giải quyết đây?
Nhưng đúng thực là cậu bé không hề sai.
Lúc đó là anh bỏ rơi mẹ con bọn họ trước, không cần biết có hợp tình hay không nhưng đó vẫn là lỗi của anh.
Là do sự thờ ơ của anh gây nên.
Muốn làm xoa dịu sự uất hận của nó, chắc vẫn cần một khoảng thời gian nữa.
May mà phía trước còn dài.
Đợi khi Tông Triển Bạch đi khỏi, Lâm Tinh Tuyệt mới dám đi ra, cậu bé nhìn bóng hình dần biến mất sau cửa, ánh mắt nó khẽ động, hai tay chợt nắm chặt thành quyền.
Qua một lúc cậu bé mới bình tĩnh trở lại, đi ra khỏi cổng.
Cậu bé đến bên bờ sông chào Bạch Dận Ninh.
“Chú Bạch.”
Lâm Tinh Tuyệt lại gần.
Lâm Tinh Tuyệt không phải là một đứa trẻ 5 tuổi bình thường, tâm tư của nó phức tạp, hơn nữa nó lại thông minh, cậu bé cảm nhận được lời nói của Bạch Dận Ninh khách sáo, nhưng nó vẫn muốn lợi dụng Bạch Dận Ninh để khiến Tông Triển Bạch biết rằng, mami của nó là một tay cứng, muốn theo đuổi mami một lần nữa, không chỉ cần anh bỏ ra nhiều nỗ lực, mà còn phải bỏ ra thật nhiều sự trân thành nữa.
Nếu không đằng sau sẽ có rất nhiều người muốn theo đuổi mami, tuy Bạch Dận Ninh không thể đi lại, nhưng vẻ ngoài của anh ấy lại rất được, cũng có năng lực, vậy nên cậu bé mới nhân lúc Bạch Dận Ninh nói lời đó để ngầm tuyên bố với anh, hiện giờ Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch không phải là quan hệ vợ chồng bình thường.
Mục đích là để Bạch Dận Ninh biết anh ấy còn có cơ hội trở thành đối thủ của Bạch Dận Ninh.
Khiến Tông Triển Bạch có cảm giác nguy hiểm.
Bạch Dận Ninh còn cho rằng thông tin từ Lâm Tinh Tuyệt còn là thông tin tình báo của nó cho anh.
Nhưng lại không ngờ, Lâm Tinh Tuyệt đang lợi dụng anh ấy để cản trở Tông Triển Bạch quay lại theo đuổi Lâm Tử Lạp.