Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176:





“Mời chú tránh ra, chúng tôi muốn đi tìm mami.” Lâm Tinh Tuyệt ngửa đầu, rõ ràng đã khóc nhưng vẫn muốn cậy mạnh.





Đối với ánh mắt quật cường của Lâm Tinh Tuyệt, lồng ngực anh nhói đau, cảm giác không thở nổi, anh khom lưng, dường như chỉ có tư thế này mới có thể làm giảm bớt “nỗi đau” không thể nói thành lời này.





Anh quỳ một gối trước mặt hai con, quan sát lông mày, khuôn mặt, cái mũi, cái miệng của các bé, mỗi một chỗ đều không bỏ sót, tay anh run rẩy muốn sờ vào mặt các con nhưng tay đưa tới giữa không trung rồi lại không dám chạm vào.





Không có dũng khí.





Cả đời này anh chưa từng chật vật như vậy.





“Chân tướng” này mang lại cho anh sự xúc động và ngạc nhiên quá lớn.





Trong một đêm anh có con trai, có cả con gái.





Còn là người con gái anh vẫn luôn thích sinh cho anh.





Sao có thể không kích động, sao có thể không sục sôi chứ?





Anh chưa từng chịu trách nhiệm với hai bé ngày nào, sao có thể không áy náy?





Sao có thể để cho hai con ở trong gia đình chỉ có mẹ trong sáu năm mà anh lại không hề hay biết?





“Phiền chú tránh ra, chúng tôi muốn đi tìm mami.” Lâm Tinh Tuyệt muốn đẩy “ngọn núi lớn” chắn trước mặt ra.





“Ba đưa hai con đi tìm được không?” Giọng anh không kìm được run rẩy.





Lại cẩn thận tỉ mỉ đến thế.





“Không cần.” Lâm Tinh Tuyệt vẫn từ chối.





“Tôi sẽ gọi cho mami, để mẹ tới đón chúng con.” Nói rồi cậu thuần thục mở đồng hồ điện thoại ra gọi cho Lâm Tử Lạp.





Đáp lại cậu là: “Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”





Lâm Tinh Tuyệt không cam lòng, lại gọi lại, đáp lại cậu vẫn là: “Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”





Lâm Tinh Tuyệt nhíu mày, trước nay mami sẽ không để điện thoại mình không gọi được, mẹ sẽ không để bà ngoại và bé không liên lạc được với mẹ.





Làm sao vậy nhỉ?





“Ba biết mẹ đang ở đâu, ba đưa các con đi.” Tông Triển Bạch thậm chí có chút lấy lòng, đời này anh chưa từng lấy lòng ai nhưng hôm nay anh lại làm, cam tâm tình nguyện.





Lâm Tinh Tuyệt không hé miệng.





Theo cậu, vừa nãy sự trầm mặc của Tông Triển Bạch là không muốn nhận hai người, cậu đau lòng, thất vọng với Tông Triển Bạch.





Lâm Huệ Tinh cũng không dám đồng ý nhưng bé lại rất muốn đồng ý, lặng lẽ kéo tay anh trai: “Để ba đưa chúng ta đi tìm mami đi.”





“Chú ta không phải ba!” Lâm Tinh Tuyệt mới nguôi giận lại bị tiếng gọi “ba” của em gái khơi lên.





Lâm Huệ Tinh bị dọa co rụt người lại, không dám nói tiếng nào, cố nén nước mắt, không khóc: “Em… em không gọi nữa, không…” Cô bé khóc thút thít một tiếng: “Không chọc anh trai giận nữa.”





Lâm Tinh Tuyệt biết mình giận chó đánh mèo, không nên hung dữ với em gái, cậu đau lòng ôm lấy em: “Anh không cố ý, xin lỗi Tiểu Nhụy.”





“Em không trách anh, em biết anh và mami đều yêu Tiểu Nhụy.” Lâm Huệ Tinh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé vững chắc của anh: “Anh, em nhớ mami.”





Ánh mắt Lâm Tinh Tuyệt nhìn Tông Triển Bạch, suy đi nghĩ lại rồi vẫn mềm lòng: “Chú thật sự biết mami ở đâu?”





Tông Triển Bạch gật đầu: “Ừm, biết.”





Lâm Tinh Tuyệt nghĩ một lát: “Được rồi, cảm ơn chú.”





Khách sáo mà xa cách.





Đến cả sự thân mật trước đây cũng không còn.





Vẻ mặt Tông Triển Bạch cứng đờ, có điều đã khôi phục vẻ tự nhiên nhanh chóng, biết Lâm Tinh Tuyệt thật sự giận anh rồi.





Anh đưa tay muốn bế Lâm Huệ Tinh, dù sao cô con gái nhỏ này vẫn dính anh nhất.





Lần đầu tiên Lâm Huệ Tinh lùi lại một bước, sau đó rất cẩn thân quan sát sắc mặt anh trai, bé muốn ba bế nhưng lại sợ anh giận.





Lâm Tinh Tuyệt cầm tay em gái: “Anh dắt tay em, chúng ta sẽ được gặp mami nhanh thôi.”





Tông Triển Bạch dừng tay giữa không trung, mất mát rút tay lại, cố nén sự sục sôi để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Đi thôi.”





Anh đi rất chậm để chờ hai bạn nhỏ.





Lâm Tinh Tuyệt rất biết chăm sóc em gái, cửa xe mở ra, bé nhường em lên trước sau đó mới lên, đóng cửa xe xong thì giúp em thắt dây an toàn rồi mới thắt cho mình, không để Tông Triển Bạch giúp.





Tông Triển Bạch nhìn hai con từ trong gương chiếu hậu, khuôn mặt mềm mại đáng yêu, trước đây không cảm thấy nhưng bây giờ anh thấy điểm nào của hai bé cũng giống anh.





Tay anh thu lại, siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có thể thấy anh dùng rất nhiều lực, sóng gió cuộn trào trong lòng từng cơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK