Xe tiếp tục đi vào, xung quanh là các kiến trúc cổ xưa đặc sắc của các dân tộc giàu có, nhà gỗ nhỏ, thôn trang nhỏ với các vườn nho liên mất bất tuyệt nối liền vẫn giữ được nét Trung cổ hoàn chỉnh, trước cửa mỗi nhà đều treo một giỏ trúc hái nho cùng kéo làm vườn…
Không khí này khiến Lâm Huệ Tinh vui vẻ, đập vào cửa sổ xe: “Woa, có cây nho kìa, nhiều quá, nếu là mùa hạ thì chắc chắn sẽ có đầy nho…”
Lúc này xe Bạch Dận Ninh đã dừng lại, xe của họ cũng dừng theo.
Mọi người đều lục tục xuống xe.
Bạch Dận Ninh chỉ vào thôn cách đó không xa: “Chính là đây, có điều xe không vào được trong nên phải đi bộ.”
“Môi trường ở đây thật tốt, cho dù đi bộ cũng không thấy mệt.” Tân Na cũng rất thích hoàn cảnh môi trường ở đây.
Bây giờ vẫn còn thôn trong lành, không bị ô nhiễm bụi bẩn như thế này thật sự rất hiếm.
“Vậy đi thôi.” Bạch Dận Ninh vẫn đi trước dẫn đường.
Tông Triển Bạch nhìn bốn phía, xác định là một làng nhỏ thì mới ôm vai Lâm Tử Lạp, nói: “Đi.”
“Ừm.”
Khoảng nửa tiếng sau họ đi vào thôn làng đó, người trong thôn không nhiều, thi thoảng sẽ gặp một hai người thì cũng là người đã có tuổi, không nhìn thấy người trẻ.
“Chính là ngôi nhà đó.” Bạch Dận Ninh chỉ vào một căn nhà gỗ xây ở đầu cầu, bên dưới là một dòng sông trong vắt.
Dùng nhánh cây đều đều để làm hàng rào, không có cửa, trong sân là một căn nhà gỗ hai tầng, bên phải có ghế trúc, một người già ở đó, trong tay là giỏ trúc được bện bằng mảnh nhỏ sợi trúc, nghe thấy tiếng động ông ấy ngẩng đầu lên, nếp nhăn trên trán rất sâu, đôi mắt thâm thuý dừng trên người Tông Triển Bạch.
Ông lão bỏ công việc trong tay xuống rồi đứng dậy.”
Các người là…”
“Thầy Trình, chúng tôi tới để học hỏi cách tạo ra sợi Hương Vân.” Bạch Dận Ninh lên tiếng nói rõ ý định.
Ánh mắt ông lão nhìn khắp một lượt nhóm người hùng hổ trước cửa, khóe mắt ép nhẹ khiến nếp nhăn thêm sâu, hai đôi mắt thăm thẳm không đáy. Ông quay người đi vào phòng: “Đều vào cả đi.”
Phòng khách căn nhà gỗ không lớn nên không chứa được tất cả người nên vệ sĩ không vào mà canh giữ ngoài cửa.
Cho dù như vậy, mấy người họ đi vào cũng khiến không gian căn phòng trở nên nhỏ hẹp.
Căn phòng bày trí đơn giản, đặt ba chiếc ghế theo kiểu rất Trung Hoa, hai bên trái phải tường nhà treo mấy bức tranh, còn có mấy giỏ tre mới đan để cùng nhau rất không hài hòa, ở giữa là bàn gỗ, ông lão ngồi ngồi ở chính giữa.
Ông lão châm một điếu thuốc: “Ai muốn học hỏi?”
Lâm Tử Lạp dắt Lâm Tinh Tuyệt đi lên phía trước khẩn thiết nói: “Tôi muốn học hỏi kỹ thuật làm sợi Hương Vân của thầy, nếu như thầy đồng ý, tôi muốn mời thầy tới cửa hàng của tôi làm, giá cả do thầy quyết định.”
Ông lão hút một hơi thuốc thật mạnh, nhẹ nhàng thở ra lớp sương trắng thanh thoát, không gian không lớn bị phủ đầy bởi mùi thuốc độc lạ, không giống với mùi thuốc sặc nồng trên thành phố mà là vị thảo dược thoang thoảng.
Tông Triển Bạch chau mày, nếu như không vì Lâm Tử Lạp, e là cả đời này anh cũng không tới nơi như vậy.
Nhìn xuyên qua lớp khói trắng, ông lão nhìn Lâm Tử Lạp một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay cô, sau đó lại nhìn Bạch Dận Ninh, anh giúp ông châm thuốc.
Ông lão thu lại ánh nhìn: “Tôi có thể dạy cô nhưng tôi sẽ không rời khỏi đây.”
Tương tác của họ rất bí mật nhưng lại bị người nhìn có vẻ không quan tâm chuyện này là Tông Triển Bạch phát hiện rõ ràng.
Khóe miệng anh cong lên mà cũng không hẳn là cong.
Anh thực sự muốn xem xem Bạch Dận Ninh lừa Lâm Tử Lạp tới đây rốt cuộc muốn làm gì.
Anh không nói gì.
Như một người ngoài cuộc không tham gia vào trong vậy.
“Có thể.” Lâm Tử Lạp đồng ý.
“Nếu muốn học được phải rất cực khổ, cô có chịu không?” Ông lão hỏi.
“Chị Lâm, hay là để em học?” Tân Na đi lên: “Chị phải chăm sóc hai đứa nhỏ, cửa hàng cũng cần chị, hay là chuyện này giao cho em đi?” Nói rồi, cô lại thấy có gì không ổn lắm nên giải thích: “Không phải em muốn học lỏm kỹ thuật này đâu…”
“Chị biết.”