Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày ấy, cô ta nghe thấy cuộc điện thoại của Văn Khuynh và ba mình, nội dung chính là Văn Khuynh muốn Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp ly hôn.





Lúc ấy cô ta còn rất kinh ngạc, Tông Triển Bạch kết hôn lúc nào?





Ba cô ta thì lại không hề kinh ngạc, hẳn là trước đó Văn Khuynh đã tiết lộ cho ông ấy.





Sau này Văn Khuynh nói muốn cô ta lấy Tông Triển Bạch. Sau khi ba cô ta cân nhắc hơn thiệt thì đồng ý với lời đề nghị của Văn Khuynh.





Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp cưới chui, không ai biết, mà thông gia cùng với nhà họ Tông, không chỉ là nhà họ Tông.





Còn có nhà họ Văn.





Một lợi ích cực kỳ lớn này, huống hồ, Tông Triển Bạch tuổi trẻ tài cao, con gái gả vào nhà người ta cũng không mất mát gì.





Tính thế nào cũng là cuộc mua bán có lời.





Từ đầu, Trần Thi Hàm phản đối, cô ta đồng ý đến khách sạn đưa tài liệu là muốn gặp Tông Triển Bạch xong rồi nói rõ tình hình.





Sau khi tiếp xúc, cô ta cảm thấy hắn không giống với người mình nhìn thấy trên TV.





Trước kia biết hắn có tiền, dáng vẻ không tồi.





Sau khi tiếp xúc mới phát hiện, hắn không chỉ đẹp trai mà còn có khí thế được tôi luyện ra từ sóng to gió lớn, lắng đọng của thời gian, khiến hắn càng có mùi vị đàn ông.





Tò mò, Trần Thi Hàm quyết định đồng ý với đề nghị của ba và Văn Khuynh.





Cô ta rất muốn xem người đàn ông này có phải có định lực thật hay không, mỹ nữ trong lòng mà có thể bất động phàm tâm.





Cô ta tự nhận, mình không chênh lệch là bao so với Lâm Tử Lạp.





Trần Thi Hàm cố ý lớn tiếng gọi không ít món, có một vài món cô ta thích ăn, một vài món thì không.





Chỉ vì muốn có thể diện trước mặt Lâm Tử Lạp.





“Còn gì nữa không ạ?” Phục vụ hỏi.





Trần Thi Hàm trả lại menu, nói: “Không có, chỉ những thứ này, mau chóng mang thức ăn lên đi.”





“Vâng ạ.” Phục vụ cung kính nhận lại menu, lúc xoay người ra ngoài đến bếp chuẩn bị món ăn, Tông Triển Bạch gọi phục vụ lại.





“Xin hỏi anh còn cần thêm gì?” Phục vụ dừng bước, đứng lại bên cạnh Tông Triển Bạch.





Tông Triển Bạch bưng cốc nước lên nhấp một miếng, ngay cả mí mắt cũng không thèm ngẩng lên, lúc buông cốc xuống, thản nhiên nói: “Thêm món cá sốt chua ngọt, phải dùng cá cháy để nấu.”





Cá cháy sông Trường Giang rất nổi tiếng, đứng đầu trong số ba món tươi của sông Trường Giang, ở thời cổ đại còn được làm cống phẩm, hương vị vô cùng ngon, chất thịt non mềm.





“Bí đỏ chiên xù, thịt sốt mắm chiên,…”





Hắn giương mắt, nhìn phục vụ: “Vợ tôi thích đồ ngọt, nhà hàng có món gì có vị ngọt mà đặc sắc không?”





Là nhân viên phục vụ nhà hàng, đương nhiên là phải hiểu rõ các món trong nhà hàng mình rồi.





“Các món ăn chính có sườn xào chua ngọt, bắp cải xào, gà chiên coca, các món tráng miệng ngọt có bánh sữa tươi, chuối ngào đường, củ mài mứt dâu tằm. Những món ăn này đều có vị ngọt và hơi chua.” Phục vụ đề cử.





“Vậy thì lấy những món đó đi.” Tông Triển Bạch thản nhiên nói.





“Được, tôi sẽ mau chóng dọn thức ăn lên.” Nói xong, phục vụ cung kính cúi người, sau đó rời khỏi phòng.





Sống với Lâm Tử Lạp nhiều ngày, hiểu thêm không ít về khẩu vị của cô, cô có xu hướng thích các món có vị ngọt.





Mà cô lại có thể chất ăn mãi không béo khiến người ta ghen tỵ.





Lâm Tử Lạp nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cuối cùng không hề nói gì, cô thu tầm mắt lại, nhìn cốc nước trước mặt mình.





Đối diện, sắc mặt của Văn Khuynh và Trần Thi Hàm đều khó coi.





Tức giận nhất vẫn là Trần Thi Hàm, cô ta vốn muốn khiến cho Lâm Tử Lạp khó chịu, không nghĩ tới Tông Triển Bạch lại bảo vệ như thế…





Hai tay cô ta đặt ở trên chân chợt siết chặt lại.





Nếu không nhờ lý trí còn sót lại chống đỡ, chắc cô ta đã bỏ đi rồi.





Cô ta đi chính là nhận thua, không, Trần Thi Hàm còn chưa từng chật vật như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK