Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Bồi Xuyên đích thân đứng đợi ở trước cửa, nhìn thấy xe của họ tiến vào trong liền đi lên phía trước vài bước.





Lâm Tử Lạp bước xuống xe, cô đứng ở trước cửa chần chừ một lúc.





Là Tông Triển Bạch bước đến ôm lấy và an ủi cô: “Chỗ này có Bồi Xuyên, bà ấy sẽ không chịu khổ đâu, yên tâm đi.”





Lâm Tử Lạp gật đầu.





“Vào trong đi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Vào trong sở, Thẩm Bồi Xuyên dẫn họ đến phòng làm việc của anh ấy.





Bởi vì anh ấy đã sắp xếp sai người dẫn Trang Kha Nguyệt đến.





“Tôi muốn nói riêng với bà ấy vài câu.” Lâm Tử Lạp nói





Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch, có được sự đồng ý của anh, Thẩm Bồi Xuyên mới đáp: “Vào trong đi, đợi một lát tôi sẽ dẫn bà ấy qua đây, hôm nay sẽ không có ai đến chỗ này.”





Ý nói là cô muốn nói gì với Trang Kha Nguyệt cũng được, sẽ không ai theo dõi hay nghe lén.





Lâm Tử Lạp gật đầu, bước vào trong phòng làm việc, Thẩm Bồi Xuyên đã dọn dẹp qua, vì thế rất sạch sẽ, gọn gàng.





Lâm Tử Lạp ngồi trên ghế sofa, cô không có tâm trạng suy nghĩ những việc khác, chỉ muốn nhanh chóng gặp Trang Kha Nguyệt, muốn hỏi rõ ràng, có phải như cô nghĩ không.





Chẳng mấy chốc cửa phòng làm việc được mở ra, thần kinh căng như chão, cô ngồi thẳng lưng, nhưng không dám quay đầu lại.





Bước chân của Trang Kha Nguyệt có phần lưỡng lự, Thẩm Bồi Xuyên rót hai cốc nước đặt trên bàn, khẽ nói: “Không cần lo lắng.”





Họ ngồi bao lâu cũng được.





Lâm Tử Lạp khẽ đáp lại một tiếng, Thẩm Bồi Xuyên ra khỏi phòng, đóng cửa lại.





Trang Kha Nguyệt đứng đằng sau cô, gọi cô một tiếng: “Ngôn Ngôn.”





Hai tay Lâm Tử Lạp nắm chặt lại, nhưng không thốt ra tiếng.





Trang Tử Phong thở dài một tiếng, bước qua đó.





Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, nhìn Trang Kha Nguyệt hơi gầy. Có lẽ vì quan hệ của Thẩm Bồi Xuyên, bà không bị còng tay, nhìn có vẻ bình yên vô sự.





Cô nhìn Trang Kha Nguyệt rất lâu.





Lúc đến, cô có rất nhiều lời muốn nói, muốn chất vấn, muốn oán trách, nhưng lúc cô nhìn thấy bà ấy lại không nói được gì.





Chắc là không biết nói bắt đầu từ đâu.





Trang Kha Nguyệt ngồi dối diện cô, mở miệng liền nói xin lỗi: “Mẹ xin lỗi.”





Bởi vì đây là lỗi của bà, chỉ nghĩ đến bản thân, không nghĩ cho cô.





Cảm xúc cố kìm nén bộc phát ngay lúc này, Lâm Tử Lạp cười khẩy một tiếng: “Xin lỗi có tác dụng gì chứ? Mẹ dùng cách này để bù đắp, có ý nghĩa sao?”





“Đương nhiên là có.” Trang Kha Nguyệt ngắt lời cô: “Là ông ấy hại chết con trai của mẹ, bây giờ mẹ tiễn ông ấy đi gặp con trai của mẹ thì có gì sai sao?”





Lâm Tử Lạp kinh ngạc nhìn bà ấy.





“Thực ra lúc chúng ta từ nước ngoài về vô tình gặp ông ấy, bọn ta đã đã bắt đầu dần dần liên lạc với nhau, mẹ biết ông ta nhắm vào mối quan hệ của con và Tông Triển Bạch, muốn dựa vào mối quan hệ này, mẹ đã nhân cơ hội tiếp cận ông ta, ông ta tưởng mẹ vẫn như trước kia, vẫn dễ lừa như thế, là ông ta ngu ngốc!” Lúc Trang Kha Nguyệt nói những lời này có hơi kích động.





Bây giờ bà vẫn còn nhớ, trước khi Lâm Viên Trung chết vì độc phát tán, bộ dạng đau khổ lúc đó, bà đứng bên cạnh giường, nhìn ông ta giãy chết, lại không có ai có thể cứu ông ta.





“Là bà?” Lâm Viên Trung mắt đỏ ửng, gào hét.





“Là tôi.” Bà đứng trên cao nhìn ông ta, vô cùng lạnh lùng, còn lạnh hơn trời băng đất tuyết mấy độ: “Ông lấy đâu ra sự tự tin mà cho rằng sau khi bỏ rơi, làm tổn thương tôi, tôi vẫn có thể tha thứ cho ông?”





“Thì ra bà muốn báo thù.” Lâm Quốc Ân thở dốc, như thể ông ta sẽ đứt hơi trong giây tiếp theo.





Trang Kha Nguyệt cười: “Loại người giống như ông, không xứng đáng được sống, nếu không phải ông thì Ngôn Ngôn đã không cần phải theo tôi để chịu khổ, tôi có lỗi với anh trai tôi, tôi không chăm sóc tốt cho anh ấy, tôi có lỗi với con trai của tôi, sinh nó ra nhưng lại để nó sống thoi thóp, cuối cùng đến sinh mệnh của nó cũng bị cướp đi, tất cả đều do ông, Lâm Viên Trung!”





“Không phải ông đuổi tôi đi Ngôn Ngôn sẽ không cần theo tôi để chịu khổ, con trai tôi cũng sẽ không chết. Lâm Viên Trung, ông có ngày hôm nay đều do ông tự chuốc vạ vào thân!”





Lâm Viên Trung trố mắt, con trai, con trai gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK