Chỉ một tiếng sau, trong phòng bệnh đã chật kín người, thăm đứa bé, thăm Văn Nhàn.
“Đứa bé thật giống Khải Phong.”
Bà Văn bế em bé nói.
“Giống Khải Phong nhà chúng tôi.” Bà Tông cũng phụ hoạ theo.
Văn Nhàn nằm trên giường, nhìn mọi người ồn ào huyên náo, cô không cảm nhận được sự cảm khái và mong chờ khi lần đầu được làm mẹ, chỉ là giả vờ suy yếu.
“Con vẫn còn nhỏ, làm sao nhìn ra được giống ai chứ.”
Bà Tông kéo tay Văn Nhàn: “Con là công thần của nhà họ Tông chúng ta đó.” Khi nói, bà lấy một tờ giấy chứng nhận bất động sản và một hộp gấm từ trong túi ra.
“Cũng không đáng tiền, chiếc nhẫn lam bảo thạch này mẹ cố ý chuẩn bị cho con, bất động sản này cũng là cho con.”
Sao Văn Nhàn dám nhận: “Sao con có thể nhận những thứ này…”
“Con nên nhận.” Bà Tông không cho cô ấy từ chối.
Vừa mới sinh con xong bà Tông đã tặng châu báu và cho bất động sản, bà Văn nhìn thấy, trong lòng cũng thoải mái.
Bà cũng không hiếm lạ gì những thứ này, là người ta có tâm ý.
Mặc dù hai nhà liên hôn, hai đứa bé không có tình cảm kết hôn với nhau, trước kia Văn Nhàn có bạn trai, nhưng gia đình bức bách nên sau này cô cũng đồng ý, lần này thành hôn với Tông Khải Phong, ban đầu bà còn có chút lo lắng cho quan hệ hai người nhưng bây giờ xem ra…
Bây giờ mới kết hôn hai năm mà đã sinh con, tình cảm hai người cũng sẽ càng ngày càng tốt, trong lòng bà cũng vui.
“Bà thông gia đừng khách sáo, sinh con dưỡng cái, con bé là một người vợ, là con dâu nhà ông bà thì cũng là điều nên làm.”
Bà Tông cười: “Văn Nhàn thật giỏi, lần đầu tiên sinh con đã là con trai.”
So với sự nhiệt tình và vui vẻ của họ, Tông Khải Phong lạnh nhạt hơn nhiều.
Anh đứng bên cửa sổ, lòng lại nghĩ tới Trình Dục Tú, cô vừa mới sinh con, bên cạnh đến một người thân cũng không có.
Mà ở đây lại ồn ào như tế, không hề thuộc về cô.
Một người phụ nữ dùng cả tính mạng mình để sinh con nhưng đứa bé lại không thuộc về cô, hẳn sẽ đau lòng, thê lương đến nhường nào?
Văn Khuynh đứng cạnh bà Văn cảm nhận được sự thất thần của Tông Khải Phong, trong lòng rất không vui, bây giờ anh có con trai, không đốt pháo mừng thì thôi lại còn không để tâm?
Điều này không hợp lẽ thường.
Văn Khuynh nheo mắt…”
Việc làm của Tông Khải Phong khiến Văn Khuynh nghi ngờ cho nên anh ta đã cho người theo dõi anh.
Trong ba ngày, người theo dõi Tông Khải Phong phát hiện anh có qua lại với Trình Dục Tú.
Văn Nhàn có người ở bên, con ra đời nhưng Trình Dục Tú lại chưa được nhìn thấy, cô đã khóc trước mặt anh, nói muốn được nhìn thấy con.
Tông Khải Phong đồng ý hôm nay sẽ bế con tới cho cô nhìn, nhưng bà Văn tới liền bế bé con, anh không có cơ hội bế ra ngoài, chỉ đành lấy cớ công ty có việc nên ta ngoài rồi tới phòng bệnh Trình Dục Tú nói cô đợi thêm một ngày.
Anh đẩy cửa phòng bệnh, Trình Dục Tú vẫn luôn chờ đợi, nghe thấy động tĩnh thì lập tức ngồi dậy, nhìn Tông Khải Phong đi vào, cô vui mừng hỏi: “Con đâu?”
Tông Khải Phong đi tới: “Hôm nay không thể bế con ra được, em đợi thêm nhé.”
Sắc màu trong mắt Trình Dục Tú chợt biến mất, cô thất vọng cụp mắt xuống, cô chỉ muốn nhìn con mình một lần, lẽ nào một lần cũng khó vậy sao?
Cô cảm thấy đau đớn, trái tim vô cùng đau.
Tông Khải Phong không cảm nhận được cảm giác của cô lúc này nhưng cũng biết tâm trạng của cô, dù sao anh cũng được làm ba lần đầu.